Chương 2002
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2569
Liễu Minh Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta hoảng hốt lắc đầu: “Không có không có, chúng tôi cái gì cũng không có, cô đừng có hiểu lầm”
Trong lòng Tô Lam càng thêm nghi ngờ: “Cô có chắc là thật sự không có việc gì không?”
Liễu Minh Hoa lau khô nước mắt, cô ta vô cùng kiên định lắc đầu: “Thực sự không sao! Cô cũng đừng hỏi bác sĩ Nhan nữa, sau này tôi sẽ không suy nghĩ gì khác với anh ấy nữa, tôi chỉ muốn được làm bạn tốt với anh ấy mà thôi”
Tô Lam cười cười, cô đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện tiếp nhưng tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Phương Trí Thành gọi tới, Cô xoay người đi sang một bên, ấn nút trả lời: “Xin chào, đạo diễn Phương, có phải có việc gì phải không?”
“Không sai, buổi chiều nay cô có rảnh không?
“Buổi chiều phải không? Những ngày này tất cả các lớp học của tôi chỉ có vào buổi sáng. Không có vấn đề gì vào buổi chiều cả.”
“Vậy thì tốt rồi, công việc lần này tôi tiếp nhận là làm sản xuất lớn. Nếu chúng ta làm tốt, nói không chừng có thể được chia một khoản tiền thưởng lớn. Đội y tế của cô khẳng định là cũng không làm việc được, buổi chiều cô nhớ kỹ nhất định phải tới đây đấy nhé”
“Được rồi”
“Tô Lam, tôi…” Liễu Minh Hoa còn định nói gì đó, nhưng lại bị Tô Lam cắt ngang lời “Liễu Minh Hoa à, buổi chiều tôi còn bận chuyện khác, bây giờ không thể nói chuyện với cô được.”
*À, được rồi, vậy cô cứ đi trước đi”
Nhìn Tô Lam vào trường, lúc này Liễu Minh Hoa mới thu hồi lại gương mặt đáng thương.
Cô ta lấy ra một chiếc khăn giấy từ chiếc túi của mình và lau đi những giọt nước mắt.
“Reng reng reng”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động trong túi của cô ta đột nhiên rung lên.
Cô ta thờ ơ cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Nhan Thế Khải gửi tới: “Minh Hoa, đã có chuyện quái gì đã xảy ra đêm đó vậy? Cô ra ngoài gặp tôi, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện?”
“Hừ”
Liễu Minh Hoa phát ra một tiếng cười nhạo, trực tiếp ném chiếc điện thoại di động vào túi.
Sáng hôm đó, Nhan Thế Khải đã tỉnh lại trước.
Liễu Minh Hoa đương nhiên là đóng vai một nạn nhân, sau khi cô ta tỉnh dậy, cô ta đã la hét khóc lóc một cách điên cuồng.
Hai người đã uống quá nhiều rượu.
Thức dậy và nằm trần trưồng trong khách sạn, bản thân anh ấy không biết phải làm gì Nhan Thế Khải quả thực không còn muốn sống nữa, anh ấy vô cùng hối hận và hoảng hốt.
Liễu Minh Hoa từ lúc ban đầu là hoảng sợ buồn bã, đến sau đó là cô ta dần dần bình tĩnh lại Chờ Nhan Thế Khải bước ra từ trong phòng tảm, cô ta đã bỏ đi.
Chỉ để lại cho anh ấy một tờ giấy nhắn ở đầu giường của khách sạn nói: “Anh Khải à, mặc dù em yêu anh, nhưng em chỉ muốn có được trái tim anh mà thôi. Hôm nay em sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, anh hãy quên nó đi. Đừng đến tìm em nữa, một mình em sẽ sống ổn thôi.”
Ánh mắt của Liễu Minh Hoa chợt lóe, nhớ tới trước khi đi cô ta đã cắt ngón tay, trên khăn trải giường lưu lại vệt máu đỏ.
Liễu Minh Hoa đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô ta hoảng hốt lắc đầu: “Không có không có, chúng tôi cái gì cũng không có, cô đừng có hiểu lầm”
Trong lòng Tô Lam càng thêm nghi ngờ: “Cô có chắc là thật sự không có việc gì không?”
Liễu Minh Hoa lau khô nước mắt, cô ta vô cùng kiên định lắc đầu: “Thực sự không sao! Cô cũng đừng hỏi bác sĩ Nhan nữa, sau này tôi sẽ không suy nghĩ gì khác với anh ấy nữa, tôi chỉ muốn được làm bạn tốt với anh ấy mà thôi”
Tô Lam cười cười, cô đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện tiếp nhưng tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Phương Trí Thành gọi tới, Cô xoay người đi sang một bên, ấn nút trả lời: “Xin chào, đạo diễn Phương, có phải có việc gì phải không?”
“Không sai, buổi chiều nay cô có rảnh không?
“Buổi chiều phải không? Những ngày này tất cả các lớp học của tôi chỉ có vào buổi sáng. Không có vấn đề gì vào buổi chiều cả.”
“Vậy thì tốt rồi, công việc lần này tôi tiếp nhận là làm sản xuất lớn. Nếu chúng ta làm tốt, nói không chừng có thể được chia một khoản tiền thưởng lớn. Đội y tế của cô khẳng định là cũng không làm việc được, buổi chiều cô nhớ kỹ nhất định phải tới đây đấy nhé”
“Được rồi”
“Tô Lam, tôi…” Liễu Minh Hoa còn định nói gì đó, nhưng lại bị Tô Lam cắt ngang lời “Liễu Minh Hoa à, buổi chiều tôi còn bận chuyện khác, bây giờ không thể nói chuyện với cô được.”
*À, được rồi, vậy cô cứ đi trước đi”
Nhìn Tô Lam vào trường, lúc này Liễu Minh Hoa mới thu hồi lại gương mặt đáng thương.
Cô ta lấy ra một chiếc khăn giấy từ chiếc túi của mình và lau đi những giọt nước mắt.
“Reng reng reng”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động trong túi của cô ta đột nhiên rung lên.
Cô ta thờ ơ cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là tin nhắn của Nhan Thế Khải gửi tới: “Minh Hoa, đã có chuyện quái gì đã xảy ra đêm đó vậy? Cô ra ngoài gặp tôi, chúng ta phải nói rõ mọi chuyện?”
“Hừ”
Liễu Minh Hoa phát ra một tiếng cười nhạo, trực tiếp ném chiếc điện thoại di động vào túi.
Sáng hôm đó, Nhan Thế Khải đã tỉnh lại trước.
Liễu Minh Hoa đương nhiên là đóng vai một nạn nhân, sau khi cô ta tỉnh dậy, cô ta đã la hét khóc lóc một cách điên cuồng.
Hai người đã uống quá nhiều rượu.
Thức dậy và nằm trần trưồng trong khách sạn, bản thân anh ấy không biết phải làm gì Nhan Thế Khải quả thực không còn muốn sống nữa, anh ấy vô cùng hối hận và hoảng hốt.
Liễu Minh Hoa từ lúc ban đầu là hoảng sợ buồn bã, đến sau đó là cô ta dần dần bình tĩnh lại Chờ Nhan Thế Khải bước ra từ trong phòng tảm, cô ta đã bỏ đi.
Chỉ để lại cho anh ấy một tờ giấy nhắn ở đầu giường của khách sạn nói: “Anh Khải à, mặc dù em yêu anh, nhưng em chỉ muốn có được trái tim anh mà thôi. Hôm nay em sẽ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, anh hãy quên nó đi. Đừng đến tìm em nữa, một mình em sẽ sống ổn thôi.”
Ánh mắt của Liễu Minh Hoa chợt lóe, nhớ tới trước khi đi cô ta đã cắt ngón tay, trên khăn trải giường lưu lại vệt máu đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.