Chương 2029
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2596
Khi mới nhìn vào, cứ luôn cảm thấy cô sạch sẽ gọn gàng, vô cùng đơn thuần thanh khiết.
Nhưng mà nhìn lâu rồi, thì lập tức thấy có chút nhàm chán vô vị, Nhưng bây giờ?
Chỉ là đổi một cái áo, thì liền có sự thay đổi kinh thiên động địa như vậy.
Cố Đứa Hiệp đột nhiên cảm thấy có chút hối hận rồi.
Nếu như ban đầu biết Tô Lam đẹp đến như vậy, thì bản thân anh ta làm sao lại có thể đi dụ dỗ Liễu Mộng Ngân kia chứ?
“Tô Lam, em thật đẹp!”
Anh ta bước lên hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Lam.
Tô Lam vào lúc này, chỉ cảm thấy hết sức buồn nôn.
Vừa bị anh ta chạm vào, lập tức muốn rút tay về.
Tuy nhiên lại bị giữ chặt lại, căn bản không thể nào rút ra.
“Tô Lam, em không phải muốn tổ chức đám cưới sao? Tôi bây giờ sẽ tổ chức một hôn lễ cho em, sau khi hôn lễ kết thúc, chúng †a lập tức vào động phòng.”
Cố Đức Hiệp kéo theo Tô Lam, chạy mấy bước đến trước cổng vòng hoa tươi.
Một linh mục mặc trên người chiếc áo.
choàng màu đen, đã đợi ở bên kia rất lâu rồi.
Ông ta nhìn thấy sắc mặt Tô Lam vô cùng hung dữ khó chịu, còn có đầy sự phản kháng trên khuôn mắt của Tô Lam, vô cùng nghỉ ngờ mà hỏi: “Thưa anh, hai người không có vấn đề gì chứ?”
Cố Đức Hiệp tức giận nhìn ông ta một cách hãn học: “Tôi bảo ông đến đây, chính là tới để chủ trì hôn lễ, ông cứ nhiều lời thế làm gì?”
Vị linh mục kia sửng sốt trước hung dữ của anh ta, vội vàng cúi đš không dám lên tiếng nữa.
Mới sáng sớm hôm nay ông ta đã bị cưỡng chế đưa đến nơi này, nói rằng đến để chủ trì hôn lễ.
Nhưng mà sau khi đến đây, phát hiện vậy mà đến cả một vị khách mời cũng không có, thậm chí đến cô dâu hình như dáng vẻ cũng không hề đồng ý.
Vị linh mục lén nhìn xung quanh, mới phát hiện xung quanh tòa lâu đài này, thì cứ cách mười mấy hai mươi mét, thì liền có một người ï mặc đồ đen đứng canh giữ, chả khác gì một cái nhà tù.
Cố Đức Hiệp trừng mắt với linh mục, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi”
Linh mục vội vàng hốt hoảng thu lại ánh mắt tò mò của mình một cách nhanh chóng.
Ông yên lặng rồi hẳng giọng: “Hôm nay là một ngày thiêng liêng và đầy ý nghĩa..”
Cố Đức Hiệp vô cùng nóng nảy đã cắt ngang lời ông đang nói: nhảm nhiều thế để làm gì hả? Nói Vị linh mục lại bị sửng sốt trước lời hằn hộc của anh ta, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm theo: “Xin hỏi anh Cố Đức Hiệp, anh nguyện ý.
cưới cô Tô Lam làm vợ không?”
Cố Đức Hiệp nắm chặt tay của Tô Lam: “Tôi đương nhiên là đồng ý”
Linh mục tiếp tục nhìn sang Tô Lam: “Vậy cô Tô Lam, cô có nguyện ý lấy anh Cố Đức Hiệp làm chồng không?”
“Tôi..”
Tô Lam ngẩn người nhìn vị linh mục, cả nửa ngày cũng không nói ra một lời nào.
Bên này Cố Đức Hiệp có một chút mất kiên nhãn rồi, anh ta nắm chặt tay Tô Lam: “Tô Lam, em còn đợi điều gì? Nhanh nói đi, em đồng ý”
Khi mới nhìn vào, cứ luôn cảm thấy cô sạch sẽ gọn gàng, vô cùng đơn thuần thanh khiết.
Nhưng mà nhìn lâu rồi, thì lập tức thấy có chút nhàm chán vô vị, Nhưng bây giờ?
Chỉ là đổi một cái áo, thì liền có sự thay đổi kinh thiên động địa như vậy.
Cố Đứa Hiệp đột nhiên cảm thấy có chút hối hận rồi.
Nếu như ban đầu biết Tô Lam đẹp đến như vậy, thì bản thân anh ta làm sao lại có thể đi dụ dỗ Liễu Mộng Ngân kia chứ?
“Tô Lam, em thật đẹp!”
Anh ta bước lên hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Lam.
Tô Lam vào lúc này, chỉ cảm thấy hết sức buồn nôn.
Vừa bị anh ta chạm vào, lập tức muốn rút tay về.
Tuy nhiên lại bị giữ chặt lại, căn bản không thể nào rút ra.
“Tô Lam, em không phải muốn tổ chức đám cưới sao? Tôi bây giờ sẽ tổ chức một hôn lễ cho em, sau khi hôn lễ kết thúc, chúng †a lập tức vào động phòng.”
Cố Đức Hiệp kéo theo Tô Lam, chạy mấy bước đến trước cổng vòng hoa tươi.
Một linh mục mặc trên người chiếc áo.
choàng màu đen, đã đợi ở bên kia rất lâu rồi.
Ông ta nhìn thấy sắc mặt Tô Lam vô cùng hung dữ khó chịu, còn có đầy sự phản kháng trên khuôn mắt của Tô Lam, vô cùng nghỉ ngờ mà hỏi: “Thưa anh, hai người không có vấn đề gì chứ?”
Cố Đức Hiệp tức giận nhìn ông ta một cách hãn học: “Tôi bảo ông đến đây, chính là tới để chủ trì hôn lễ, ông cứ nhiều lời thế làm gì?”
Vị linh mục kia sửng sốt trước hung dữ của anh ta, vội vàng cúi đš không dám lên tiếng nữa.
Mới sáng sớm hôm nay ông ta đã bị cưỡng chế đưa đến nơi này, nói rằng đến để chủ trì hôn lễ.
Nhưng mà sau khi đến đây, phát hiện vậy mà đến cả một vị khách mời cũng không có, thậm chí đến cô dâu hình như dáng vẻ cũng không hề đồng ý.
Vị linh mục lén nhìn xung quanh, mới phát hiện xung quanh tòa lâu đài này, thì cứ cách mười mấy hai mươi mét, thì liền có một người ï mặc đồ đen đứng canh giữ, chả khác gì một cái nhà tù.
Cố Đức Hiệp trừng mắt với linh mục, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi”
Linh mục vội vàng hốt hoảng thu lại ánh mắt tò mò của mình một cách nhanh chóng.
Ông yên lặng rồi hẳng giọng: “Hôm nay là một ngày thiêng liêng và đầy ý nghĩa..”
Cố Đức Hiệp vô cùng nóng nảy đã cắt ngang lời ông đang nói: nhảm nhiều thế để làm gì hả? Nói Vị linh mục lại bị sửng sốt trước lời hằn hộc của anh ta, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm theo: “Xin hỏi anh Cố Đức Hiệp, anh nguyện ý.
cưới cô Tô Lam làm vợ không?”
Cố Đức Hiệp nắm chặt tay của Tô Lam: “Tôi đương nhiên là đồng ý”
Linh mục tiếp tục nhìn sang Tô Lam: “Vậy cô Tô Lam, cô có nguyện ý lấy anh Cố Đức Hiệp làm chồng không?”
“Tôi..”
Tô Lam ngẩn người nhìn vị linh mục, cả nửa ngày cũng không nói ra một lời nào.
Bên này Cố Đức Hiệp có một chút mất kiên nhãn rồi, anh ta nắm chặt tay Tô Lam: “Tô Lam, em còn đợi điều gì? Nhanh nói đi, em đồng ý”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.