Chương 2038
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2605
“Két!”
Bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Đầu xe bị lệch hẳn sang một bên.
Cũng vào lúc này, Quan Triều Viễn vọt lên, như một con báo nhảy lên trên nắp xe phía trước.
Cố Đức Hiệp lúc này đã choáng váng Anh ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Giữa hai người chỉ cách một tấm kính.
Quanh người Quan Triều Viễn tỏa ra khí áp cực kì lạnh, làm cho cả người anh ta đều bị dọa sợ: “Tên điên, con mẹ nó mày chính là một tên điên! Tránh ra!”
Cố Đức Hiệp không nhìn thấy được phía trước, chỉ có thể thả ga lộn xộn mà đánh mạnh về phía tay lái Quan Triều Viễn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói bình tĩnh: “Dừng xe.”
Đôi mắt Cố Đức Hiệp lúc này đã đỏ sẫm, anh ta lớn tiếng chửi rủa: “Tên điên, mau chóng tránh ra, cút đi!”
Đôi mắt Triều Viễn u ám, tay trái của anh không chút nhúc nhích mà gõ xuống cửa kính.
Tay phải từ từ nhấc lên và đập vào kính chắn gió phía trước xe.
Góc độ mà anh chọn đúng là quá hiểm đi.
Đến nỗi chỉ nghe một tiếng vỡ, vậy mà trực tiếp dùng một quyền đập vỡ kính chắn gió của xe thương vụ.
Máu tươi chảy xuống ướt hết bàn tay phải xuyên qua tấm kính hiện ra trước mắt anh ta.
Cố Đức Hiệp mặt tái đi vì sợ hãi Đầu óc anh ta trống rồng, động tác trên tay cũng bắt đầu mất khống chế.
Chiếc xe thương vụ màu đen trên đường nhỏ trong rừng, mất khống chế chạy lộn xộn, cuối cùng đâm mạnh vào một cái cây lớn.
“Bùm”
Một tiếng động lớn, theo quán tính cùng với đó, Quan Triều Viễn từ trên xe rơi xuống đất.
Anh tiếp đất bằng vai trái, băng đàn hồi trên tay bị đứt ra, máu tươi lập tức liền phun trào.
Cố Đức Hiệp cũng không khá hơn là bao.
Bởi vì anh ta không có thắt dây an toàn, cho nên cả người trực tiếp bay ra ngoài.
Đập vỡ cửa kính chẳn gió phía trước, nặng nề mà rơi xuống đất.
Cố Đức Hiệp chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình lẫn lộn vào nhau, cả người gục xuống đất, hoàn toàn không cách nào cử động được.
Anh ta khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó không xa một người bê bết máu đang loạng choạng đứng dậy.
Cánh tay trái của Quan Triều Viễn vẫn đang chảy máu không ngừng.
Ngay cả khi đã dùng thuốc mê, anh vẫn cảm thấy đau dữ dội.
Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc xe thương vụ Cô nhóc của anh vẫn ở trong xe.
“Âm!
Cánh cửa của chiếc xe thương vụ được đá văng ra.
Ở băng ghế sau, Tô Lam cả người lộn xộn, đầu bê bết máu.
Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Tô Lam!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn đông cứng lại.
“Két!”
Bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Đầu xe bị lệch hẳn sang một bên.
Cũng vào lúc này, Quan Triều Viễn vọt lên, như một con báo nhảy lên trên nắp xe phía trước.
Cố Đức Hiệp lúc này đã choáng váng Anh ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Giữa hai người chỉ cách một tấm kính.
Quanh người Quan Triều Viễn tỏa ra khí áp cực kì lạnh, làm cho cả người anh ta đều bị dọa sợ: “Tên điên, con mẹ nó mày chính là một tên điên! Tránh ra!”
Cố Đức Hiệp không nhìn thấy được phía trước, chỉ có thể thả ga lộn xộn mà đánh mạnh về phía tay lái Quan Triều Viễn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói bình tĩnh: “Dừng xe.”
Đôi mắt Cố Đức Hiệp lúc này đã đỏ sẫm, anh ta lớn tiếng chửi rủa: “Tên điên, mau chóng tránh ra, cút đi!”
Đôi mắt Triều Viễn u ám, tay trái của anh không chút nhúc nhích mà gõ xuống cửa kính.
Tay phải từ từ nhấc lên và đập vào kính chắn gió phía trước xe.
Góc độ mà anh chọn đúng là quá hiểm đi.
Đến nỗi chỉ nghe một tiếng vỡ, vậy mà trực tiếp dùng một quyền đập vỡ kính chắn gió của xe thương vụ.
Máu tươi chảy xuống ướt hết bàn tay phải xuyên qua tấm kính hiện ra trước mắt anh ta.
Cố Đức Hiệp mặt tái đi vì sợ hãi Đầu óc anh ta trống rồng, động tác trên tay cũng bắt đầu mất khống chế.
Chiếc xe thương vụ màu đen trên đường nhỏ trong rừng, mất khống chế chạy lộn xộn, cuối cùng đâm mạnh vào một cái cây lớn.
“Bùm”
Một tiếng động lớn, theo quán tính cùng với đó, Quan Triều Viễn từ trên xe rơi xuống đất.
Anh tiếp đất bằng vai trái, băng đàn hồi trên tay bị đứt ra, máu tươi lập tức liền phun trào.
Cố Đức Hiệp cũng không khá hơn là bao.
Bởi vì anh ta không có thắt dây an toàn, cho nên cả người trực tiếp bay ra ngoài.
Đập vỡ cửa kính chẳn gió phía trước, nặng nề mà rơi xuống đất.
Cố Đức Hiệp chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình lẫn lộn vào nhau, cả người gục xuống đất, hoàn toàn không cách nào cử động được.
Anh ta khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó không xa một người bê bết máu đang loạng choạng đứng dậy.
Cánh tay trái của Quan Triều Viễn vẫn đang chảy máu không ngừng.
Ngay cả khi đã dùng thuốc mê, anh vẫn cảm thấy đau dữ dội.
Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc xe thương vụ Cô nhóc của anh vẫn ở trong xe.
“Âm!
Cánh cửa của chiếc xe thương vụ được đá văng ra.
Ở băng ghế sau, Tô Lam cả người lộn xộn, đầu bê bết máu.
Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Tô Lam!”
Ánh mắt Quan Triều Viễn đông cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.