Chương 268
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 273
Xem ra, đối với Quan Triều Viễn, cô chẳng qua cũng chỉ là “vợ” nuôi bên ngoài mà thôi.
“Ngây người gì chứ, đi maul” Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, nắm tay cô đi thẳng vào trong.
Nơi này thật sự rất rộng lớn.
Tô Lam lướt qua một lượt, vậy mà lại không nhìn thấy bờ.
Trước mắt là bãi cỏ xanh rờn.
Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, đi một mạch về phía trước.
Những người kia cứ đi theo phía sau họ, không nói gì, rất quy củ.
Khí thế này, chắc là cả thành phố Z cũng không tìm được người thứ hai.
Đột nhiên, một tiếng gầm vọng tới.
Tô Lam liền dừng bước, kéo theo Quan Triều Viễn cũng dừng lại theo.
“Sao thế?”
“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng thứ gì đó kêu không?”
“Không”
“Không á? Tôi nghe rất rõ ràng mà!”
“Nhất định là tối qua cô phục vụ tôi mệt quá, nên xuất hiện ảo thanh mà thôi”
Quan Triều Viễn nhếch miệng cười.
Trong đầu Tô Lam lại xuất hiện cảnh tượng tối qua, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
Ở đây còn có người khác nữa!
Chỉ thấy có người cúi đầu nhịn cười ở phía sau.
“Được rồi, được rồi, đi mau!”
Thật sự không biết lát nữa, anh còn có thể nói ra cái gì!
Tô Lam vỗ đầu mình, chắc là chưa nghỉ ngơi đủ, vì thế mới xuất hiện ảo thanh.
Thế nhưng, cô cảm thấy rất rõ ràng.
Quan Triều Viễn cụp mí mắt, ngắm nhìn Tô Lam.
Nếu như cái gì cũng nói cho cô, vậy lát nữa còn gì bất ngờ nữa?
Vật nhỏ, chờ đi, lát nữa cô sẽ mừng đến nhảy cẵng lên!
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Quan Triều Viễn liền bát đầu gật gù đắc ý.
Tô Lam tiếp tục tiến về phía trước cùng Quan Triều Viễn.
Càng đi càng cảm thấy không đúng lắm.
Tại sao ở đây lại trống trải như này?
Không có cái gì cả, chỉ có bãi cỏ xanh rờn, không phải người có tiền đều thích xây sân golf, bể bơi các thứ sao?
Nhưng nơi đây quá trống trải.
Trống trải đến mức khiến người khác hơi hoang mang.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cuối cùng Tô Lam cũng nhìn Quan Triều Viễn.
“Đến rồi cô sẽ biết”
Quan Triều Viễn nháy mắt với cô.
Không đúng!
Không hay lắm!
Xem ra, đối với Quan Triều Viễn, cô chẳng qua cũng chỉ là “vợ” nuôi bên ngoài mà thôi.
“Ngây người gì chứ, đi maul” Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, nắm tay cô đi thẳng vào trong.
Nơi này thật sự rất rộng lớn.
Tô Lam lướt qua một lượt, vậy mà lại không nhìn thấy bờ.
Trước mắt là bãi cỏ xanh rờn.
Quan Triều Viễn nắm lấy tay Tô Lam, đi một mạch về phía trước.
Những người kia cứ đi theo phía sau họ, không nói gì, rất quy củ.
Khí thế này, chắc là cả thành phố Z cũng không tìm được người thứ hai.
Đột nhiên, một tiếng gầm vọng tới.
Tô Lam liền dừng bước, kéo theo Quan Triều Viễn cũng dừng lại theo.
“Sao thế?”
“Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng thứ gì đó kêu không?”
“Không”
“Không á? Tôi nghe rất rõ ràng mà!”
“Nhất định là tối qua cô phục vụ tôi mệt quá, nên xuất hiện ảo thanh mà thôi”
Quan Triều Viễn nhếch miệng cười.
Trong đầu Tô Lam lại xuất hiện cảnh tượng tối qua, khuôn mặt không khỏi ửng hồng.
Ở đây còn có người khác nữa!
Chỉ thấy có người cúi đầu nhịn cười ở phía sau.
“Được rồi, được rồi, đi mau!”
Thật sự không biết lát nữa, anh còn có thể nói ra cái gì!
Tô Lam vỗ đầu mình, chắc là chưa nghỉ ngơi đủ, vì thế mới xuất hiện ảo thanh.
Thế nhưng, cô cảm thấy rất rõ ràng.
Quan Triều Viễn cụp mí mắt, ngắm nhìn Tô Lam.
Nếu như cái gì cũng nói cho cô, vậy lát nữa còn gì bất ngờ nữa?
Vật nhỏ, chờ đi, lát nữa cô sẽ mừng đến nhảy cẵng lên!
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Quan Triều Viễn liền bát đầu gật gù đắc ý.
Tô Lam tiếp tục tiến về phía trước cùng Quan Triều Viễn.
Càng đi càng cảm thấy không đúng lắm.
Tại sao ở đây lại trống trải như này?
Không có cái gì cả, chỉ có bãi cỏ xanh rờn, không phải người có tiền đều thích xây sân golf, bể bơi các thứ sao?
Nhưng nơi đây quá trống trải.
Trống trải đến mức khiến người khác hơi hoang mang.
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cuối cùng Tô Lam cũng nhìn Quan Triều Viễn.
“Đến rồi cô sẽ biết”
Quan Triều Viễn nháy mắt với cô.
Không đúng!
Không hay lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.