Chương 272
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 277
Chỉ là, đến sư tử với hổ anh ta còn có, vua sói chắc là cũng không đáng kể?
Tô Lam cúi xuống, con vua sói trắng này ngoan ngoãn như một con chó.
Nếu bỏ qua chuyện nó là một con sói, chác là sẽ giống Samoyed?
“Tôi có thể sờ nó không?”
“Được”
Tô Lam cẩn thận từng li từng tý duỗi tay ra, vuốt dọc theo bộ lông của vua sói trắng, thật mềm, thật sướng tay!
Dường như vua sói trắng cũng rất hưởng thụ sự vuốt ve của Tô Lam, nằm trên mặt đất mặc cho cô vuốt.
“Này, anh thuần hóa chúng như này, chẳng phải chúng không còn bản năng hoang dã nữa sao?”
Nghe nói trong vườn thú, để duy trì tính thưởng thức, sẽ mang cho thú dữ gà rừng các kiểu, vì lo rằng chúng sẽ mất đi bản năng hoang dã.
Ở đây chỉ có bãi cỏ mà thôi.
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Anh lại sờ mà xem, lông của nó mềm lắm!” Tô Lam mời mọc.
Quan Triều Viễn nhìn cô, trong mắt lộ rõ hơi không vui.
Lúc đầu Tô Lam không để ý, nhưng ở đây lâu một chút, cô dần phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Quan Triều Viễn sẽ chạm vào sư tử, hổ, báo…
Nhưng vua sói trắng là con duy nhất anh không chạm Vào.
Tô Lam muốn hỏi, nhưng lại không hỏi thành lời.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi thăm thú dữ, Tô Lam quay về khu Rainbow cùng Quan Triều Viễn trong kinh hồn bạt vía.
Mệt cả một ngày, việc đầu tiên sau khi vào nhà của Tô Lam chính là thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái.
Về đến phòng, cô mở tủ quần áo ra, liền ngạc nhiên đến ngây người!
Quần áo của cô đâu?
Toàn bộ đều không thấy nữa!
Ngoài ra, trong tủ đồ này lại có thêm rất nhiều đồ ngủ!
Mở ngăn tủ dưới, vậy mà lại là đồ lót đủ các loại kiểu dáng!
“Di Phương !” Tô Lam gọi một tiếng.
Người giúp việc hơi lớn tuổi mới đến kia, Tô Lam gọi bà là dì Phương.
Dì Phương nghe thấy, lập tức đi tới: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
“Tủ quần áo là thế nào đây?”
“À, lúc sáng, thư ký Doãn của ông chủ mang tới.”
“Cho tôi?”
“Đúng vậy, phu nhân, trong tủ này chỉ để đồ ngủ và đồ lót, quần áo khác của cô đều cất trong phòng thay đồ”
“Hả?”
Căn phòng này luôn có một phòng thay đồ, chẳng qua, quần áo của Tô Lam không nhiều, căn bản không dùng đến.
Sau khi Quan Triều Viễn chuyển đến, phòng thay đồ đó toàn để quần áo của Quan Triều Viễn.
Chỉ là, đến sư tử với hổ anh ta còn có, vua sói chắc là cũng không đáng kể?
Tô Lam cúi xuống, con vua sói trắng này ngoan ngoãn như một con chó.
Nếu bỏ qua chuyện nó là một con sói, chác là sẽ giống Samoyed?
“Tôi có thể sờ nó không?”
“Được”
Tô Lam cẩn thận từng li từng tý duỗi tay ra, vuốt dọc theo bộ lông của vua sói trắng, thật mềm, thật sướng tay!
Dường như vua sói trắng cũng rất hưởng thụ sự vuốt ve của Tô Lam, nằm trên mặt đất mặc cho cô vuốt.
“Này, anh thuần hóa chúng như này, chẳng phải chúng không còn bản năng hoang dã nữa sao?”
Nghe nói trong vườn thú, để duy trì tính thưởng thức, sẽ mang cho thú dữ gà rừng các kiểu, vì lo rằng chúng sẽ mất đi bản năng hoang dã.
Ở đây chỉ có bãi cỏ mà thôi.
Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Anh lại sờ mà xem, lông của nó mềm lắm!” Tô Lam mời mọc.
Quan Triều Viễn nhìn cô, trong mắt lộ rõ hơi không vui.
Lúc đầu Tô Lam không để ý, nhưng ở đây lâu một chút, cô dần phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Quan Triều Viễn sẽ chạm vào sư tử, hổ, báo…
Nhưng vua sói trắng là con duy nhất anh không chạm Vào.
Tô Lam muốn hỏi, nhưng lại không hỏi thành lời.
Ngày hôm nay, cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi thăm thú dữ, Tô Lam quay về khu Rainbow cùng Quan Triều Viễn trong kinh hồn bạt vía.
Mệt cả một ngày, việc đầu tiên sau khi vào nhà của Tô Lam chính là thay sang bộ đồ ở nhà thoải mái.
Về đến phòng, cô mở tủ quần áo ra, liền ngạc nhiên đến ngây người!
Quần áo của cô đâu?
Toàn bộ đều không thấy nữa!
Ngoài ra, trong tủ đồ này lại có thêm rất nhiều đồ ngủ!
Mở ngăn tủ dưới, vậy mà lại là đồ lót đủ các loại kiểu dáng!
“Di Phương !” Tô Lam gọi một tiếng.
Người giúp việc hơi lớn tuổi mới đến kia, Tô Lam gọi bà là dì Phương.
Dì Phương nghe thấy, lập tức đi tới: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
“Tủ quần áo là thế nào đây?”
“À, lúc sáng, thư ký Doãn của ông chủ mang tới.”
“Cho tôi?”
“Đúng vậy, phu nhân, trong tủ này chỉ để đồ ngủ và đồ lót, quần áo khác của cô đều cất trong phòng thay đồ”
“Hả?”
Căn phòng này luôn có một phòng thay đồ, chẳng qua, quần áo của Tô Lam không nhiều, căn bản không dùng đến.
Sau khi Quan Triều Viễn chuyển đến, phòng thay đồ đó toàn để quần áo của Quan Triều Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.