Chương 275
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 280
Hôm sau, khi Tô Lam tỉnh dậy, Quan Triều Viễn không biết đã đi đâu rồi.
Hỏi dì Phương, Tô Lam mới biết, Quan Triều Viễn đến công ty từ sớm.
Ăn sáng xong, Tô Lam nhớ tới tin nhắn Mục Nhiễm Tranh gửi cho cô tối qua.
Làm mười món ăn một món canh cho tên nhóc kia là chuyện không thể nào, nhưng cũng nên mang cho anh †a chút gì đó.
Nhưng tên đàn ông kia nói, nếu dám nấu cho Mục Nhiễm Tranh, sẽ chặt tay cô!
Tô Lam nhìn tay mình, cô không có thù với tay của mình!
Bỗng nhiên, Tô Lam nhạy bén nghĩ ra.
Lập tức lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quan Triều Viễn.
“Trưa nay ăn gì?”
Quan Triều Viễn đang họp, nhận được tin nhắn liền lập tức.
trả lời: “Sao, muốn tôi về nhà ăn cơm với cô?”
“Không phải, chỉ hỏi anh trưa nay ăn gì thôi?”
“Không biết”
“Ăn sủi cảo không? Sủi cảo nhân thịt, tự tôi làm”
Quan Triều Viễn nhếch môi cười: “Vậy trưa tôi về”
“Anh không cần về, anh chạy đi chạy lại tốn bao nhiêu thời gian, trưa tôi mang đến cho anh, vừa khéo tôi cũng đến chỗ anh xem xem”
“Cũng được, tôi sai người đón cô.”
Giải quyết xong Quan Triều Viễn, Tô Lam liền đi chợ, vốn người giúp việc định giúp cô chuẩn bị, nhưng cô nấu ăn, người khác chuẩn bị cô không yên tâm.
Sau khi quay về, cô liền bắt đầu gói sủi cảo.
Dark Region Đã gần đến trưa, Quan Triều Viễn vừa từ phòng họp trở về, nhưng không nói trưa nay ăn gì.
“Chủ tịch, trưa nay anh muốn ăn gì?”
Quan Triều Viễn nhìn đồng hồ.
“Không cần đâu, cậu điều xe đến khu Rainbow đón phu nhân qua đây”
“Vâng, vậy trưa nay anh không ăn nữa sao? Có cần đặt một phần cho phu nhân không?”
Quan Triều Viễn liếc Doãn Cẩn: “Không cần”
“Vâng”
Mặc dù Doãn Gẩn thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa.
Từ khi Doãn Cẩn sai người đi, cứ một lúc Quan Triều Viễn lại nhìn đồng hồ một lần, dường như đang chờ gì đó.
Khoảng hơn mười hai giờ, Doãn Cẩn tự mình xuống tầng đón Tô Lam, dẫn cô vào từ cửa sau, lại đi lên bằng thang máy chuyên dụng.
Thấy Tô Lam xách túi giấy cứng, bên trong lại tỏa ra mùi thơm, Doãn Cân liền hiểu ra.
Thì ra Quan Triều Viễn đang chờ Tô Lam mang cơm cho anh.
“Phu nhân, cô vào đi, chủ tịch đợi sốt ruột rồi”
Doãn Cẩn rất nhanh trí! Anh mới không thèm vào làm bóng đèn, đến cửa cũng không vào.
Tô Lam xách túi giấy cứng đi vào.
Hôm sau, khi Tô Lam tỉnh dậy, Quan Triều Viễn không biết đã đi đâu rồi.
Hỏi dì Phương, Tô Lam mới biết, Quan Triều Viễn đến công ty từ sớm.
Ăn sáng xong, Tô Lam nhớ tới tin nhắn Mục Nhiễm Tranh gửi cho cô tối qua.
Làm mười món ăn một món canh cho tên nhóc kia là chuyện không thể nào, nhưng cũng nên mang cho anh †a chút gì đó.
Nhưng tên đàn ông kia nói, nếu dám nấu cho Mục Nhiễm Tranh, sẽ chặt tay cô!
Tô Lam nhìn tay mình, cô không có thù với tay của mình!
Bỗng nhiên, Tô Lam nhạy bén nghĩ ra.
Lập tức lôi điện thoại ra gửi tin nhắn cho Quan Triều Viễn.
“Trưa nay ăn gì?”
Quan Triều Viễn đang họp, nhận được tin nhắn liền lập tức.
trả lời: “Sao, muốn tôi về nhà ăn cơm với cô?”
“Không phải, chỉ hỏi anh trưa nay ăn gì thôi?”
“Không biết”
“Ăn sủi cảo không? Sủi cảo nhân thịt, tự tôi làm”
Quan Triều Viễn nhếch môi cười: “Vậy trưa tôi về”
“Anh không cần về, anh chạy đi chạy lại tốn bao nhiêu thời gian, trưa tôi mang đến cho anh, vừa khéo tôi cũng đến chỗ anh xem xem”
“Cũng được, tôi sai người đón cô.”
Giải quyết xong Quan Triều Viễn, Tô Lam liền đi chợ, vốn người giúp việc định giúp cô chuẩn bị, nhưng cô nấu ăn, người khác chuẩn bị cô không yên tâm.
Sau khi quay về, cô liền bắt đầu gói sủi cảo.
Dark Region Đã gần đến trưa, Quan Triều Viễn vừa từ phòng họp trở về, nhưng không nói trưa nay ăn gì.
“Chủ tịch, trưa nay anh muốn ăn gì?”
Quan Triều Viễn nhìn đồng hồ.
“Không cần đâu, cậu điều xe đến khu Rainbow đón phu nhân qua đây”
“Vâng, vậy trưa nay anh không ăn nữa sao? Có cần đặt một phần cho phu nhân không?”
Quan Triều Viễn liếc Doãn Cẩn: “Không cần”
“Vâng”
Mặc dù Doãn Gẩn thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa.
Từ khi Doãn Cẩn sai người đi, cứ một lúc Quan Triều Viễn lại nhìn đồng hồ một lần, dường như đang chờ gì đó.
Khoảng hơn mười hai giờ, Doãn Cẩn tự mình xuống tầng đón Tô Lam, dẫn cô vào từ cửa sau, lại đi lên bằng thang máy chuyên dụng.
Thấy Tô Lam xách túi giấy cứng, bên trong lại tỏa ra mùi thơm, Doãn Cân liền hiểu ra.
Thì ra Quan Triều Viễn đang chờ Tô Lam mang cơm cho anh.
“Phu nhân, cô vào đi, chủ tịch đợi sốt ruột rồi”
Doãn Cẩn rất nhanh trí! Anh mới không thèm vào làm bóng đèn, đến cửa cũng không vào.
Tô Lam xách túi giấy cứng đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.