Chương 278
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 283
Tâm trạng lập tức tốt lên, vốn đang ủ rũ, không có tinh thần, chớp mắt liên như được tiếp thêm sức mạnh.
Tất cả cảnh quay một lần là qua.
Vốn dĩ, anh luôn chậm ïì rì, chốc lại uống nước, đòi nghỉ, chốc lại muốn đi vệ sinh.
Đạo diễn cũng không làm gì được anh.
Tám giờ tối liền dừng quay, Mục Nhiễm Tranh đến cơm tối cũng không ăn, nhanh chóng về khách sạn, gõ cửa phòng của Tô Lam.
Vừa vào cửa liền vội vàng hỏi: “Đồ ăn của tôi đâu?”
Tô Lam chỉ tủ lạnh: “Ăn đi, đồ con lợn!”
Mục Nhiễm Tranh không thèm để ý cô nói gì, có đồ ăn là được!
Anh ba bước gộp làm hai, nhanh chóng đi tới trước tủ lạnh.
Khi thấy trong tủ lạnh chỉ có một hộp thức ăn, liền dụi mắt.
Mười món ăn của anh nhét trong một chiếc hộp thức ăn?
Không đúng!
Anh mở ngăn đá tủ lạnh, kết quả không có gì cả!
“Được rồi, đừng tìm nữa, chỉ có một đĩa sủi cảo thôi”
“Tô Lam” Mục Nhiễm Tranh nghiến răng.
Sau khi ăn bữa trưa lúc mười hai giờ, anh không ăn gì nữa, tám tiếng rồi, đến đồ ăn vặt cũng không ăn!
Đặc biệt để dành bụng về ăn bữa thịnh soạn!
“Có một đĩa sủi cảo là tốt rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì tôi vứt đi!”
Tô Lam đi tới, ra vẻ muốn vứt sủi cảo đi.
Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng giằng lấy!
Ánh mắt kia dường như đang nói, cô dám vứt đi, tôi dám liều chết với cô!
Tô Lam lườm anh.
“Có nước chấm tôi pha, mau ăn đi”
Có bài học lần trước, lần này tuyệt đối anh sẽ không để dành, nhất định anh phải ăn hết, không chừa lại mẩu nào!
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên bàn, ngoan ngoãn ăn sủi cảo.
Ôi…
Có cần ngon đến vậy không?
Tô Lam nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.
“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”
“Cút đi!”
Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!
“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”
Tô Lam nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”
Nhắc tới Quan Triều Viễn, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lam liền tuôn ra.
Tâm trạng lập tức tốt lên, vốn đang ủ rũ, không có tinh thần, chớp mắt liên như được tiếp thêm sức mạnh.
Tất cả cảnh quay một lần là qua.
Vốn dĩ, anh luôn chậm ïì rì, chốc lại uống nước, đòi nghỉ, chốc lại muốn đi vệ sinh.
Đạo diễn cũng không làm gì được anh.
Tám giờ tối liền dừng quay, Mục Nhiễm Tranh đến cơm tối cũng không ăn, nhanh chóng về khách sạn, gõ cửa phòng của Tô Lam.
Vừa vào cửa liền vội vàng hỏi: “Đồ ăn của tôi đâu?”
Tô Lam chỉ tủ lạnh: “Ăn đi, đồ con lợn!”
Mục Nhiễm Tranh không thèm để ý cô nói gì, có đồ ăn là được!
Anh ba bước gộp làm hai, nhanh chóng đi tới trước tủ lạnh.
Khi thấy trong tủ lạnh chỉ có một hộp thức ăn, liền dụi mắt.
Mười món ăn của anh nhét trong một chiếc hộp thức ăn?
Không đúng!
Anh mở ngăn đá tủ lạnh, kết quả không có gì cả!
“Được rồi, đừng tìm nữa, chỉ có một đĩa sủi cảo thôi”
“Tô Lam” Mục Nhiễm Tranh nghiến răng.
Sau khi ăn bữa trưa lúc mười hai giờ, anh không ăn gì nữa, tám tiếng rồi, đến đồ ăn vặt cũng không ăn!
Đặc biệt để dành bụng về ăn bữa thịnh soạn!
“Có một đĩa sủi cảo là tốt rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì tôi vứt đi!”
Tô Lam đi tới, ra vẻ muốn vứt sủi cảo đi.
Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng giằng lấy!
Ánh mắt kia dường như đang nói, cô dám vứt đi, tôi dám liều chết với cô!
Tô Lam lườm anh.
“Có nước chấm tôi pha, mau ăn đi”
Có bài học lần trước, lần này tuyệt đối anh sẽ không để dành, nhất định anh phải ăn hết, không chừa lại mẩu nào!
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên bàn, ngoan ngoãn ăn sủi cảo.
Ôi…
Có cần ngon đến vậy không?
Tô Lam nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.
“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”
“Cút đi!”
Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!
“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”
Tô Lam nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”
Nhắc tới Quan Triều Viễn, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lam liền tuôn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.