Chương 2295
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2863
Thoạt trông trên người gã không có vết thương nào, nhưng cả người lại tê liệt ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi. Khắp người dính đầy tro bụi, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, gần như che phủ toàn bộ khuôn mặt của gã.
Thân thể gã bởi vì đau đớn mà run rẩy: “Người nào? Tôi không biết người mà anh nói đến là ai”
“Tao chưa nói cho mày sao, con người tao không có nhiều kiên nhãn lắm đâu.”
Quan Triều Viễn vừa mới nhét cho gã đàn ông này một loại thuốc đặc hiệu do Tân Tấn Tài chuẩn bị.
Một khi ăn phải loại thuốc này, thần kinh cảm giác trong cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn vô số lần.
Đương nhiên sự sợ hãi cùng với nỗi thống khổ trong lòng gã sẽ bị phóng đại lên vô hạn “Đại ca, cầu xin ngài, cầu xin ngài nói cho tôi biết, rốt cuộc ngài muốn gì?”
“Đúng thế, sau khi tôi được thả ra, quả thật đã ngủ với không ít đàn bà, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chiếm chút lợi ích thôi… trước giờ tôi chưa từng ra tay với ai hết!”
“Chỉ… chỉ riêng đêm qua, tôi đã làm với năm sáu ả rồi, tôi thật sự không biết người ngài nói là ai hết, van cầu ngài tha cho tôi đi!”
Gã đàn ông hoảng sợ ôm đầu, thống khổ kêu rên.
“Xem ra, lời tao vừa nói mày đã quên hết rồi?”
Ánh mắt lạnh như băng của Quan Triều Viễn đảo qua tay gã đàn ông, sau đó anh đạp thắng một cước vào tay gã.
Tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên, tay đút ruột xót.
Vốn đã là cơn đau thấu tâm can, sau khi bị đánh thuốc phóng đại, gã đàn ông gần như hóa điên, không ngừng gào thét tru tréo.
“Hiện tại nhớ ra chưa?”
Giọng nói của Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như trước, đồng thời lực chân của anh cũng mạnh thêm vài phần.
Gã đàn ông không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Cũng không biết là đau tới không nói thành lời, hay là cố ý không muốn nói nữa đây.
Quan Triều Viễn xoay người, rút một cây mã tấu của Thụy Sĩ từ bên trong ngăn tủ để đồ kia ra, sau đó không nói hai lời, cắm thẳng xuống đùi gã.
“AI”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Toàn thân gã đàn ông liên tục run rẩy, säc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Triều Viễn!”
Lệ Duyệt Tư đứng một bên thật sự không nhìn được nữa, vội vàng xông lên muốn ra tay ngăn cản.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp bước tới bước thứ hai đã bị Lục Mặc Thâm cản lại: “Không cần xen vào việc của người khác.”
Lệ Duyệt Tư đẩy tay anh ta ra: “Xen vào việc của người khác? Nếu còn để yên cho anh ấy làm tiếp, sẽ có người mất mạng đó”
Lục Mặc Thâm nhíu mày, không nói nữa.
Lệ Duyệt Tư cắn môi bước tới: “em biết chuyện Tô Lam mất tích khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhưng Tân Tấn Tài đã báo cảnh sát, mọi chuyện sẽ có cảnh sát lo, anh không thể tiếp tục làm vậy được, sẽ xảy ra án mạng mất!”
Cặp mắt kia của Quan Triều Viễn như đã bị đóng định lên người gã đàn ông, thậm chí ngay cả mi mắt anh cũng không hề nâng lên, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Lục Mặc Thâm, mang cô ấy ra ngoài.”
Lục Mặc Thâm không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.