Chương 2299
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2867
Tưởng tượng đến cảnh cô gái điềm đạm đáng yêu ấy ngã ngồi trên mặt đất, vừa mặc quần áo vừa khóc, trong lòng Quan Triều Viễn có cảm giác đau như bị dao cắt.
Khúc Thương Ly nhìn thấy sắc mặt Quan Triều Viễn, anh ấy đoán có lẽ lời anh ấy nói đã có tác dụng: “Tô Lam không tồi như anh nghĩ. Cho dù bị anh bắt nạt, cô cũng sẽ bận tâm tới cảm nhận của anh, tuyệt đối sẽ không tới đây tìm tôi. Nếu anh không tin, có thể tới chỗ bảo vệ xem camera, cửa nhà tôi có tổng cộng ba cái, rốt cuộc Tô Lam có tới hay không, xem là biết ngay”
Quan Triều Viễn hé ra gương mặt âm trầm, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có.
Anh xoay người, bước về phía cửa.
Tận khi anh gần bước ra cửa, từ phía sau mới truyền tới giọng nói của Khúc Thương Ly: “Anh Quan, tôi không biết anh căn cứ vào.
đâu mà tìm tới chỗ này của tôi, nhưng trong tay tôi có cách thức liên lạc với nhân viên trong đoàn phim, anh xem thử có giúp gì được cho anh không. Dù sao chuyện này cũng vì tôi nên mới xảy ra, hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được Tô Lam, bảo đảm an toàn cho cô ấy”
Quan Triều Viễn quay đầu ra hiệu cho Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa lập tức hiểu ý, nhận lấy bản danh sách trên tay anh ấy.
Biệt thự núi Ngự Cảnh.
Quan Triều Viễn và Lục Anh Khoa cùng nhau kiểm tra cẩn thận một lần toàn bộ hình chụp và video lấy được từ phía phòng bảo vệ.
Trong thời gian hai ngày một đêm này, dù là thang máy trong biệt thự hay là cửa ra vào, ngay cả camera trước cửa mỗi căn hộ cũng bị bọn họ rà soát một lần.
‘Sau một đêm tìm kiếm, bọn họ rốt cục nhìn thấy bóng dáng của cô vào cái đêm hôm Tô Lam mất tích.
Cô thật sự từng tiến vào khu biệt thự này, nhưng cô không hề quay về biệt thự nhà họ Tô, cũng không đi tìm Khúc Thương Ly, mà là sau khi tiến vào tiểu khu thì lập tức biến mất.
Lục Anh Khoa phái người tìm kiếm hết thảy những nói cô có thể xuất hiện nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Lam.
Một con người sống sờ sờ sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?
Màn hình máy tính dừng lại ở hình ảnh Tô Lam thất hồn lạc phách lê bước tiến vào cổng lớn tiểu khu.
Từ xa, bóng dáng đơn bạc của cô như đang lung lay sắp đổ, mà cô vẫn đi chân không như trước.
Hình ảnh này khiến cho trái tim Quan Triều Viễn như bị ai đó cầm dao lăng trì vậy.
Tô Lam, rốt cuộc em đang ở đâu?
Chết tiệt!
Quan Triều Viễn chửi thề một tiếng, một quyền nện xuống bàn phím máy tính.
Màn hình máy tính chớp giật một chút, rồi tối sầm hoàn toàn.
Bây giờ chỉ cần Quan Triều Viễn nhìn thấy bóng dáng cô đơn kia là anh sẽ nhớ lại đêm hôm đó anh đã ức hiếp Tô Lam thế nào.
Rõ ràng khi cô đáng thương ngã ngồi trên mặt đất, chỉ cần anh ôm cô một cái, dỗ dành cô, vậy thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vầy.
Quan Triều Viễn nhằm mắt lại, trong lòng hối hận không thôi.
Trong chớp mắt này, một tia sáng lóe lên từ nơi sâu thẳm trong óc.
Anh đột ngột mở mắt: “Lục Anh Khoa, bản danh sách Khúc Thương Ly đưa cho anh đâu? Lấy ra đây”
Lục Anh Khoa lập tức dâng lên một tệp tư liệu.
Quan Triều Viễn nhận lấy xấp tư liệu, sau đó tỉ mỉ lật xem từng tờ.
Cuối cùng, đầu ngón tay của anh dừng trước một cái tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.