Chương 2302
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2870
Nhưng mà, mặc dù đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê, nửa thanh tỉnh, Tô Lam vẫn ngay lập tức ngửi thấy mùi vị trên người người đàn ông đó.
Cô mơ màng mở to mắt, vừa thấy Quan Triều Viễn định ôm chính mình, bất đắc dĩ quay mặt đi, suy yếu nói: ‘Quan Triều Viễn…”
Quan Triều Viễn ôn nhu mở miệng: “Anh ở đây”
Tô Lam chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau.
Đầu giống như bị búa đập vào, choáng váng hoa mắt, cả người nặng như đeo chì: “Anh đi đi, được không?”
Rõ ràng là giọng điệu làm nững, nhưng khi mở miệng lại bảo anh đi đi.
Quan Triều Viễn không hề biến sắc, ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước, anh cúi đầu mở miệng dỗ dành: “Em sinh bệnh, chúng ta phải tới bác sĩ trước.”
Tô Lam muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
Quan Triều Viễn cầm tay cô, cúi đầu nhìn thấy vết bầm màu hồng trên cổ tay cô, đồng tử co lại mãnh liệt: “Ngoan, nghe lời.”
Toàn thân Tô Lam không còn chút khí lực, hơn nữa vô cùng khó chịu, không có sức lực cãi nhau với anh: “Không cần, không cần làm phiền em, em không muốn tranh cãi với anh…”
Quan Triều Viễn khẽ hôn lên mặt cô: “Từ nay về sau, anh sẽ không cãi nhau với em nữa Bây giờ ngoan ngoãn tới bác sĩ khám bệnh, sau đó dù em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được, nha?”
Nói xong lời này, Quan Triều Viễn cũng không quan tâm phản ứng của Tô Lam là gì, anh trực tiếp bế cô ra khỏi ổ chăn.
Nguyễn Bảo Lan đứng bên cạnh vội vàng đưa cho anh một cái chăn màu bạc.
Quan Triều Viễn thật cẩn thận cầm chăn bao lấy Tô Lam, sau đó ngồi xuống ôm lấy cô, rồi xoay người bước ra khỏi cửa.
Nguyễn Bảo Lan đi theo tới cửa, dọc đường đi, nhìn thấy cử chỉ cẩn thận lại ôn nhu của Quan Triều Viễn, cô ta cảm thấy lồng ngực vô cùng chua xót.
Cô ta xoay người đóng cửa lại, sau đó gục trên sô pha khóc nức nở.
Tân Tấn Tài là người đầu tiên nhận được điện thoại, cũng là người đầu tiên ngoại trừ Lục Anh Khoa và Quan Triều Viễn biết được chuyện đã tìm thấy Tô Lam.
Quan Triều Viễn ở trong điện thoại nói Tô Lam sốt cao không lùi, cho nên Tân Tấn Tài vội vàng bỏ dở mọi việc trong tay, gấp gáp chạy tới.
Trên tay anh ta còn cầm theo bịch nước đường glucose cùng với thuốc hạ sốt.
Nhưng mà khi anh ta vọt vào phòng ngủ chính, nhìn thấy một thân toàn dấu xanh tím của Tô Lam, nháy mắt nổi sung lên.
Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn: “Anh hai, con mẹ nó anh điên rồi đúng không?
Đây là lần đầu tiên dù bị Tân Tấn Tài la hét như vậy nhưng Quan Triều Viễn vẫn không hé răng nửa lời.
Anh thật sự điên rồi.
‘Ghen đến điên cuồng Cho nên mới không biết nặng nhẹ khiến cô bị thương thành như vầy.
“Anh hai, rốt cuộc anh có biết hay không thế? Trước đó bác sĩ đã dặn, cơ thể chị dâu nhỏ rất yếu ớt. Nhưng anh thì sao, mới có mấy ngày, anh đã làm con người ta thành ra như vầy, anh có còn là đàn ông không vậy?
Nếu chị dâu nhỏ của em chạy mất, vậy tốt nhất cả đời anh cũng đừng tìm lại được chị ấy.
Nhìn thấy sắc mặt Quan Triều Viễn càng ngày càng khó coi, Lục Anh Khoa hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài.
Ánh mắt tràn đầy tính uy hiếp thành công khiến Tân Tấn Tài phải ngậm miệng lại.
‘Vốn anh ta còn tính mảng thêm hai câu để xả giận nữa kìa.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và dáng người tiều tụy của Quan Triều Viễn, trong nhất thời anh ta cũng không biết có nên mắng hay không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.