Chương 2380
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 2948
Thật là, không có chuyện gì đứng lên làm gì chứ?
Lâm Thuý Vân thật sự bị anh ta dọa sợ đến phát điên?
Cô ấy hoàn toàn đánh không lại Lục Mặc Thâm, so về sức lực, thậm chí chỉ một cánh tay cô ấy cũng đánh không lại.
Lỡ như tên này mượn rượu giả điên, muốn giở trò lưu manh thì mình phải làm sao đây?
“Giáo sư Lục, hay là tôi đìu anh về nghỉ ngơi?”
Lâm Thuý Vân lo lắng đưa tay ra định nắm lấy anh ta.
Ai ngờ Lục Mặc Thâm lại đột nhiên nhéo lấy mặt cô ấy.
Đôi mắt đang ngà ngà say của anh ta nhìn chăm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn cứ tíu tít không ngừng của Lâm Thuý Vân.
Hiện giờ, trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là chặn lấy nó!
“Ôn chết đi được”
Anh ta lẩm bẩm một câu rồi bỗng nhiên mạnh mẽ hôn xuống đôi môi của Lâm Thuý Vân.
“Lục… uml”
Đôi môi của Lâm Thuý Vân lập tức bị chặn lại, những tiếng kêu kia cũng bị nuốt xuống một cách nhanh chóng.
Chân mày của Lục Mặc Thâm liền thả lỏng: Quả nhiên, chỉ cần chặn lấy miệng của cô ấy thì thế giới này ngay tức khắc trở nên lặng im.
Nhưng tại sao trong vòng tay của anh ta dường như có một người phụ nữ nhỏ bé thơm tho mềm mại thế này?
Với lại, gương mặt cô ấy trông rất giống với trái ớt nhỏ.
‘Vốn dĩ, nụ hôn định chặn lại miệng cô ấy bồng nhiên lại trở sâu đậm nồng nàn hơn.
Lâm Thuý Vân đưa tay ra định đánh anh ta nhưng bàn tay của cô ấy đã bị giữ chặt và ấn trên cánh cửa.
Cả người cô ấy hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được.
Lâm Thuý Vân đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bản thân mình bị cưỡng hôn.
Đến cuối cùng, khi cô ấy cảm thấy toàn thân mềm nhữn và chẳng còn chút sức lực, Lục Mặc Thâm mới bế lấy cô ấy và lăn lên giường.
Lâm Thuý Vân vùng vẫy trong vô vọng, cứ như thế bị anh ta kéo chiếc đầm của cô ấy ra.
Nhìn thấy hai người đang chuẩn bị tiến ï bước kế tiếp, động tác của Lục Mặc Thâm lại đột nhiên dừng lại.
Anh ta chống tay lên và từ trên cao nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang nẵm trên giường: “Lâm… Thuý Vân… Tô Chỉ là lời nói của anh ta còn chưa kịp dứt, hai tay liền đột nhiên mềm nhũn rồi cả người đè nặng trên người Lâm Thuý Vân.
Lâm Thuý Vân vừa tức giận vừa gấp gáp.
Cả người Lâm Thuý Vân đều đã sợ đến hồn phách cũng chẳng còn “Này. Lục Mặc Thâm?”
Không có phản ứng “Lục cầm thú?”
“.# Cũng chẳng có phản ứng.
Lâm Thuý Vân nghiến chặt răng, dùng hết mọi sức lực đạp Lục Mặc Thâm nẵm sang một bên.
Mãi đến lúc này, cô ấy mới nhận ra tên này đã lăn ra ngủ vì uống quá nhiều “Phù…”
Lâm Thuý Vân liền thở phào nhẹ nhốm.
Cô ấy nhếch nhác mà lăn xuống giường, sau đó nhanh chóng mặc lại quần áo vào.
Cân nhắc một hồi lại cảm thấy không được yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.