Chương 2463
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3031
Tống Chỉ Manh đột nhiên có cảm giác bị sét đánh ngang tai. Cậu bé này nhìn thì cũng phải năm sáu tuổi rồi, đúng chứ?
Cho nên là, khi cô ấy và Khúc Thương Ly chưa chia tay, anh ấy đã có con rồi Khúc Thương Ly thở dài một hơi thật mạnh, xoay người bế con trai lên, rồi quay đầu nhìn về phía Tống Chỉ Manh: “Đúng vậy, đây là con tôi”
Sắc mặt Tống Chỉ Manh trở nên trắng bệch, cả người lung lay như sắp đổ. Qua một hồi lâu sau, cô ấy mới tỉnh lại: ‘À thì… tôi còn có chuyện phải làm, tôi.. tôi đi trước đây”
Nói xong, cô ấy nghiêng ngả rời đi từ phía cửa sau, thậm chí dù bị người đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cô ấy cũng không kêu lấy một tiếng, chỉ cảm cúi đứng lên bỏ chạy.
Nhìn thấy bóng dáng kích động chạy khỏi đây của cô ấy, sắc mặt Khúc Thương Ly ngày càng khó coi Khúc Nhất Phàm nơm nớp lo sợ nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Cha, con… có phải con không nên tới đây không?”
Khúc Thương Ly đau lòng nhìn đứa con của mình, hạ một nụ hôn xuống trán cậu bé: “Là lỗi của cha, cha không nên để con một mình ở khu vui chơi dành cho trẻ em cùng với Lâm Bảo”
Anh ấy ôm Khúc Nhất Phàm lên, xoay người rời đi. Tận khi hai người ngồi trên xe rồi, Khúc Nhất Phàm mới len lén nhìn anh ấy một cái: “Cha, cha… sẽ không kết hôn với cái cô hồi nấy chứ?”
Sắc mặt Khúc Thương Ly đột nhiên trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước: “Đứa nhỏ này, tất nhiên là không, trước kia cha đã nói với con rồi, cô ấy vĩnh viễn sẽ không trở thành Rốt cục Khúc Nhất Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu bé ôm lấy con rô bốt mà cha mới mua cho trong ngực, khe khế lẩm bẩm: “Con thích cô Tô Lam làm mẹ con hơn”
Khúc Thương Ly cau mày, không nói gì Ngày hôm sau, lúc năm giờ sáng, Tô Lam đã thức dậy. Cô lén lút vươn một tay ra khỏi chăn, định lấy áo khoác. Ai ngờ, từ phía sau xuất hiện hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ trực tiếp bao vây lấy cô, kéo cô vào trong một cái ôm ấm áp.
“Dậy sớm như vậy làm gì?” trong giọng nói của Quan Triều Viễn còn tràn ngập giọng mũi.
Tô Lam quay đầu, mở đèn bàn lên. Dưới ánh đèn mờ mờ, cô xoay người, hạ một nụ hôn xuống bờ môi Quan Triều Viễn: “Em định hôm nay sẽ ra ngoài, chọn mua một món quà cho ông” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quan Triều Viễn không khỏi cau mày: “Không phải anh đã nói..”
“Đúng vậy, anh nói em không cần chuẩn bị, nhưng dù sao em cũng phải thế hiện chút thành ý của mình chứ! Chuyện này anh không thể quản em được.”
Gương mặt xinh xản của Tô Lam đầy nét bướng binh.
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái, nhưng sau cùng, anh cũng không tiếp tục cố chấp nữa: “Em muốn đi đâu?”
Vừa nói, anh vừa ngồi dậy, như thể muốn vén chăn lên.
Tô Lam vội vàng ấn anh xuống: “Mới năm giờ, anh ngủ tiếp đi. Vị là quà em chuẩn bị cho ông cụ, nên em không thế đế anh giúp được”
Quan Triều Viễn âu yếm nhìn cô: “Thực sự không cần anh giúp sao?”
“Tô Lam lè lưỡi: “Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Trước khi gặp anh, em cũng tự mình làm mọi thứ. Anh yên tâm đi!”
Nói xong, cô nhấc chăn, đứng dậy. Sau đó xoay người lại, hôn lên trán Quan Triều Viễn một cái.
Cô còn học giọng điệu của anh, trầm giọng nói “Ngoan, ngủ tiếp đi”
Sau khi tắt đèn, cô lấy quần áo, nhẹ nhàng đi vào phòng khách tắm rửa.
Nhìn thấy ánh sáng ấm áp, yếu ớt chiếu qua cánh cửa, ánh mắt Quan Triều Viễn tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Tô Lam đeo ba lô trên lưng, đội mũ che nắng, vội vàng chạy ra bến xe.
Chuyến đi này, cô đã dành gần bảy, tám giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.