Chương 2566
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3135
Quan Triều Viễn nhanh chóng báo cho cô một địa chỉ.
‘Sau khi báo địa chỉ cho Lâm Thúy Vân, Tô Lam nghĩ ngờ hỏi: “Thúy Vân, cậu có sao không vậy? Sao mình nghe giọng cậu rất lạ”
Lâm Thúy Vân vừa chạy, vừa nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi: “Tô Lam, khi nào thì hai người định trở về thành phố Ninh Lâm?”
“Chắc là khoảng hai ngày nữa”
Hai mắt Lâm Thúy Vân sáng lên “Tô Lam, vậy cậu mau tranh thủ chào nam thần đi, đến lúc đó thì cho mình đi nhờ xe một đoạn, bây giờ mình sẽ đi tìm hai người!”
Tô Lam cau mày: “Đương nhiên là cho cậu đi nhờ xe thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ cậu phải nói cho mình biết, chuyện gì đã xảy ra với cậu thế? Không phải cậu đang ở cùng giáo sư Lục hay sao?”
Mãi cho đến khi ngồi lên taxi, Lâm Thúy Vân mới thở phào nhẹ nhõi “Nếu như bây giờ mà anh ta đang ở cùng mình thật thì đúng là số mình đen rồi. Tô Lam, cậu bảo nam thần ở bên kia chờ mình một lát, mình sẽ tới ngay”
“Nhưng cậu thực sự định rời đi mà không chào giáo sư Lục một câu sao?
“Mình không để được nhiều chuyện như vậy đâu!”
Lâm Thúy Vân chỉ cần nghĩ tới câu nói Lục Mặc Thâm vừa mới nói “Đêm nay tôi sẽ trừng trị cô” đã cảm thấy rùng mình, dựng tóc gáy.
“Đâm” một lần là cô ấy đã chịu đủ rồi, đêm nay cô ấy không muốn bị “đâm” liên tiếp năm nhát nữa.
Cô ấy lo lắng cho bản thân mình chắc chẩn sẽ bỏ mạng vì mất máu có nhiều.
Tô Lam cau mày bất lực: “Vậy được rồi”
Đợi sau khi cô cúp điện thoại, cô liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Quan Triều Viễn bên tai: “Ai nói với em là cho cô ấy đi nhờ một đoạn là không có vấn đề gì?”
Tô Lam bị anh chẹn ngang họng một cách hung hãng như vậy, liền vội vàng ném điện thoại sang một bên, quay đầu nảm lấy tay Quan Triều Viễn “Chồng à, Thúy Vân là bạn thân nhất của em.
Em nghĩ chắc chản cậu ấy đã cãi nhau với giáo sư Lục, nếu không cậu ấy sẽ không gấp gáp nói muốn đi về với chúng ta như vậy, ngay cả một câu chào cậu ấy còn không kịp nói, chúng ta giúp cậu ấy một tay có được không!”
“Cãi nhau với tên súc vật họ Lục đó sao?”
Tô Lam gật đầu, đôi mắt to ngấn nước đầy tội nghiệp: “Thúy Vân là người ở thủ đô, cậu ấy chưa quen với cuộc sống ở đây. Nếu như chúng ta mặc kệ, không quan tâm đến cậu ấy thì thật sự không.
ai sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy cả”
“Thực ra anh cũng không muốn giúp cô ấy chuyện này đâu, chỉ có điều, không phải là không thể làm cho súc vật Lục sốt ruột một chút hay sao!
Khi Tô Lam nghe thấy điều này, cô liền biết rắng anh đã đồng ý, và vội vàng hôn lên má anh một cái Quan Triều Viễn chỉ vào môi mình: “Chỗ này.”
Đôi má của Tô Lam lập tức đỏ bừng cả lên, cô đưa mắt ra hiệu về phía ghế ở đẳng sau.
Đăng sau vang lên tiếng thở dài của Tô Duy Hưng.
Anh duối tay ra, che mắt Tô Mỹ Chỉ lại, sau đó anh cũng nhảm mắt lại “Cha con anh không nhìn thấy gì nữa hết, em muốn làm gì thì làm.”
Tô Lam cảm thấy dường như mặt mình càng ngày càng dày, dù sao thì cục cưng của cô cũng đã nhắm mắt lại rồi, ngu gì mà không hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.