Chương 308
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 313
“Cát Tường của tôi!”
“Đưa đến trường huấn luyện! Con chó ghẻ kia của cô, chưa được huấn luyện sao có thể đưa về nhà, tôi nói cho cô biết, để đưa con chó ghẻ kia đến trường, mất ba trăm nghìn đấy!”
“Ba trăm nghìn?”
Chó đi học còn đắt hơn cả người!
Tô Lam không nói thêm gì nữa.
A..
Chờ chút, chú chó như cụ già này tên là Như Ý?
Như ý cát tường?
Haha!
Tô Lam bị thương ở chân, chỉ có thể ở yên trong nhà, không được đi đâu, chuyện này khiến cô chán muốn chết.
Vừa khéo rảnh rỗi, Tô Lam liền mở máy tính, tiểu thuyết của mình sắp hết rồi.
Lúc trước viết truyện chỉ đơn thuần là đánh bậy đánh bạ, khi đó, cô cần kiếm tiền, trong trường có một bạn học đang viết truyện, nói là đọc nhiều sẽ biết viết, Tô Lam cũng đọc không ít tiểu thuyết vì thế cũng thử bát đầu viết.
Câu chuyện này của cô cơ bản là miêu tả câu chuyện của chính mình, câu chuyện viết về một cô bé mất mẹ từ nhỏ, sau đó có mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ, chịu nhiều vất vả, sau cùng gặp được tổng tài bá đạo.
Cốt truyện cũ rích.
Thế nhưng, tình cảm trong lời văn của cô rất chân thành, dù sao câu chuyện phía trước chính là câu chuyện của chính cô.
Còn về tổng tài bá đạo, toàn bộ đều là tưởng tượng mà thôi.
Câu chuyện này từ khi bát đầu đến hiện tại đã khoảng hai năm, vốn cô cũng có cơ hội nổi tiếng, biên tập còn từng tìm cô, nói rằng phản hồi của câu chuyện này rất tốt, bảo cô viết thêm một chút, nhưng cô bận học, còn phải chăm sóc Tô Kiêm Mặc, hai ba bữa lại ngừng ra chương mới.
Không lấy được phúc lợi của trang web, chỉ có thể dựa vào lượt theo dõi và quà tặng của người đọc, thế nhưng, quả thật cô cũng kiếm được một ít tiền từ câu chuyện này, phụ cấp sinh hoạt gia đình.
Vì nghĩ tới mình đã ra mắt, chắc chắn không có thời gian viết truyện nữa, vừa khéo giờ có thời gian, vẫn nên viết cho nó một cái kết viên mãn.
Tô Lam vừa mở trang đọc truyện, vậy mà lại nhận được quà tặng kinh người!
Trời ạ! Cô đếm số không trên màn hình, bản thân ngạc nhiên ngây người!
Vậy mà lại gặp được người giàu!
Xem ta tiền nhuận bút tháng này có thể trông mong được.
Như vậy, Tô Lam càng có thêm động lực viết phần kết.
Viết xong phần kết, cô lại viết một đoạn cảm ơn thật dài, đặt một dấu chấm viên mãn cho câu chuyện.
Ở nhà dưỡng thương quả thật quá chán.
Từ khi thi đại học xong, tên nhóc Tô Kiêm Mặc này coi như triệt để tự do bay nhảy.
Thấy chị mình có người chồng tốt.như vậy, trong nhà lại có người chăm sốc, sau khi tốt nghiệp cứ đi liên hệ tình cảm với bạn học suốt, căn bản mỗi ngày đều chạy nhảy bên ngoài.
Tô Lam thấy trạng thái gân đây của cậu khá tốt, cũng vì áp lực của lớp mười hai quá lớn, cũng không nói gì nữa.
“Cát Tường của tôi!”
“Đưa đến trường huấn luyện! Con chó ghẻ kia của cô, chưa được huấn luyện sao có thể đưa về nhà, tôi nói cho cô biết, để đưa con chó ghẻ kia đến trường, mất ba trăm nghìn đấy!”
“Ba trăm nghìn?”
Chó đi học còn đắt hơn cả người!
Tô Lam không nói thêm gì nữa.
A..
Chờ chút, chú chó như cụ già này tên là Như Ý?
Như ý cát tường?
Haha!
Tô Lam bị thương ở chân, chỉ có thể ở yên trong nhà, không được đi đâu, chuyện này khiến cô chán muốn chết.
Vừa khéo rảnh rỗi, Tô Lam liền mở máy tính, tiểu thuyết của mình sắp hết rồi.
Lúc trước viết truyện chỉ đơn thuần là đánh bậy đánh bạ, khi đó, cô cần kiếm tiền, trong trường có một bạn học đang viết truyện, nói là đọc nhiều sẽ biết viết, Tô Lam cũng đọc không ít tiểu thuyết vì thế cũng thử bát đầu viết.
Câu chuyện này của cô cơ bản là miêu tả câu chuyện của chính mình, câu chuyện viết về một cô bé mất mẹ từ nhỏ, sau đó có mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ, chịu nhiều vất vả, sau cùng gặp được tổng tài bá đạo.
Cốt truyện cũ rích.
Thế nhưng, tình cảm trong lời văn của cô rất chân thành, dù sao câu chuyện phía trước chính là câu chuyện của chính cô.
Còn về tổng tài bá đạo, toàn bộ đều là tưởng tượng mà thôi.
Câu chuyện này từ khi bát đầu đến hiện tại đã khoảng hai năm, vốn cô cũng có cơ hội nổi tiếng, biên tập còn từng tìm cô, nói rằng phản hồi của câu chuyện này rất tốt, bảo cô viết thêm một chút, nhưng cô bận học, còn phải chăm sóc Tô Kiêm Mặc, hai ba bữa lại ngừng ra chương mới.
Không lấy được phúc lợi của trang web, chỉ có thể dựa vào lượt theo dõi và quà tặng của người đọc, thế nhưng, quả thật cô cũng kiếm được một ít tiền từ câu chuyện này, phụ cấp sinh hoạt gia đình.
Vì nghĩ tới mình đã ra mắt, chắc chắn không có thời gian viết truyện nữa, vừa khéo giờ có thời gian, vẫn nên viết cho nó một cái kết viên mãn.
Tô Lam vừa mở trang đọc truyện, vậy mà lại nhận được quà tặng kinh người!
Trời ạ! Cô đếm số không trên màn hình, bản thân ngạc nhiên ngây người!
Vậy mà lại gặp được người giàu!
Xem ta tiền nhuận bút tháng này có thể trông mong được.
Như vậy, Tô Lam càng có thêm động lực viết phần kết.
Viết xong phần kết, cô lại viết một đoạn cảm ơn thật dài, đặt một dấu chấm viên mãn cho câu chuyện.
Ở nhà dưỡng thương quả thật quá chán.
Từ khi thi đại học xong, tên nhóc Tô Kiêm Mặc này coi như triệt để tự do bay nhảy.
Thấy chị mình có người chồng tốt.như vậy, trong nhà lại có người chăm sốc, sau khi tốt nghiệp cứ đi liên hệ tình cảm với bạn học suốt, căn bản mỗi ngày đều chạy nhảy bên ngoài.
Tô Lam thấy trạng thái gân đây của cậu khá tốt, cũng vì áp lực của lớp mười hai quá lớn, cũng không nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.