Chương 2612
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3181
Âu Mỹ Lệ rất lo lắng về thái độ của Âu Dương Hải.
Nhưng Âu Dương Hải lại nhàn nhạt nhìn cô ta, trên mặt tràn đầy ảm đạm: “Đừng quên rằng quan hệ của chúng ta chỉ là mối quan hệ thỏa thuận, hơn nữa lần này anh cũng sẽ không để tập đoàn Âu Thị nhúng tay vào, Nếu như em không yên âm, thì có thể rời khỏi đây trước”
Âu Mỹ Lệ cau chặt chân mày: “Chúng ta là đối tác tốt nhất, em sẽ không để anh chiến đấu một mình ở đây đâu.”
Nói xong, cô ta cúi đầu và gõ vào phía trước: “George, lái xe”
Chiếc xe công vụ màu đen nhanh chóng lái ra khỏi bãi đậu xe của Alice Villa Hotel.
Quan Triều Viễn đứng ở cổng, đang định gọi điện thoại cho Tô Lam, thì đã nhìn thấy cô cùng Mộ Mẫn Loan từ xa đang đi về phía này.
Quả nhiên là Mộ Mẫn Loan.
Lúc hai người tới gần, ánh mắt của Mộ Mẫn Loan bắt gặp ánh mắt của Quan Triều Viễn, trong ánh mắt của cô ta có chút áy náy.
Tô Lam đã mệt nhoài vì đi bộ, nhưng thất vọng còn nhiều hơn.
Bởi vì cô cùng với Mộ Mẫn Loan đi tìm một lượt khắp các quán cà phê gần đó, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tô Duy Nam đâu.
Tô Lam vừa mới đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn thì hai chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong vòng tay anh.
Quan Triều Viễn ôm lấy cô: “Sao vậy?”
Mắt Tô Lam đỏ lên, cô ngẩng đầu: “Bọn em tìm rất lâu, tìm rất nhiều nơi, nhưng vần không thấy anh của em ở đâu.”
Quan Triều Viễn nặng nề liếc nhìn Mộ Mãn Loan một cái: “Em đi tìm anh em cùng cô ta, đương nhiên là tìm không thấy rồi”
Khuôn mặt Mộ Mẫn Loan tái đi khi bị nói đến, nhưng nét mặt của cô ta vẫn rất bình tĩnh: “Tôi nghĩ cậu Lệ nên hiểu dùm rằng, việc tôi nóng lòng muốn tìm thấy anh ấy không ít hơn Tô Lam.”
Quan Triều Viễn thần nhiên nói: “Ý của tôi là, hai người phụ nữ các người không có manh mối gì, nếu tìm cũng không tìm được, có phải cô Mộ đã hiểu lầm gì không?”
Mộ Mẫn Loan nhất thời nghẹn lời không nói tiếp.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam, sau đó anh ôm cô lên: “Chúng ta về nhà thôi”
Hai mắt Tô Lam đẫm lệ: “Nhưng mà anh của em.”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Giao cho anh, chỉ cần anh ấy vẫn còn trong thành phố Ninh Lâm, thì nhất định anh sẽ nghĩ cách tìm được anh ấy”
Tô Lam bây giờ cảm thấy rất mệt, cũng không muốn nói chuyện nữa.
Vì vậy cả người im lặng ngoan ngoãn rúc vào trong vòng tay của Quan Triều Viễn để anh đưa mình vào trong xe.
Buổi tối hôm nay Tô Lam ngủ không yên giấc.
Cô đã nằm mơ, cô mơ thấy anh trai đến nói với cô, bảo cô phải kiên nhẫn một chút, rất nhanh anh sẽ đến đón cô.
Buổi sáng lúc cô tỉnh lại, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, cô thức dậy thì thấy đã gần mười giờ rồi.
Quan Triều Viễn đã đi ra ngoài, Lâm Mộc đã gửi hai đứa trẻ đến nhà trẻ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.