Chương 2747
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3316
Tuy rằng cô ấy thực sự có ý như vậy, nhưng nếu nói thẳng như vậy, cảm giác có chút kỳ quái “Ngay cả khi tôi làm như chị nói, họ vì đứa bé trong bụng Tô Lam, chấp nhận tôi, sau này khi đứa bé được sinh ra, họ sẽ yêu cầu chúng tôi để lại đứa trẻ trong nhà họ Quan, chấp nhận sự sắp đặt của họ, và sau đó, lớn lên giống như tôi, hả?”
“.” Tống Chỉ Manh không nói nên lời “Tô Lam là vợ của tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy và đương nhiên là cả những đứa con trong bụng cô ấy. Không ai có thể kiểm soát cuộc sống của đứa trẻ. Nó sẽ không lớn lên theo sự sắp đặt của bất kỳ ai”
“Thực ra, ý tưởng này của tôi chỉ là một biện pháp ngăn chặn. Nó có thể giải tỏa nhu cầu cấp thiế Quan Triều Viễn không nói thêm nữa, và đi thẳng xuống cầu thang: “Ăn cơm trước đã”
“Được thôi, ăn cơm với vợ mới là quan trọng nhất! Tuy nhiên, chú phải ghi nhớ những gì tôi đã nói với chú”
“Sao chị cứ như bà mẹ già vậy, cẩn thận thành bà già cô đơn, không ai thèm đâu!”
“Này, Quan Triều Viễn, chú có nhầm không vậy? Tưởng rằng chú cưới được một cô gái đáng yêu thì giỏi lắm sao!”
Lúc này Tô Lam đã mang hết đồ ăn ra ngoài.
Tô Mỹ Chỉ dùng đôi tay nhỏ của mình, lăng xăng lấy bát lấy đũa.
Ngay khi Tô Lam quay lại, nghe thấy hai chị em Quan Triều Viễn đang cãi nhau, không nhịn được cười “Hai người nhanh qua đây ăn cơm thôi”
Mọi người trong gia đình quây quần bên bàn ăn và bắt đầu dùng bữa tối Sau ba tháng đầu, cảm giác thèm ăn của Tô Lam đã dần được cải thiện.
Đặc biệt là dạ dày cô như một hố sâu không đáy, cứ vài tiếng đồng hồ mà không ăn gì sẽ rất đói Quan Triều Viễn thường dành thời gian đưa cô đi siêu thị để chọn đồ ăn nhẹ, Tô Lam nhìn thấy gì muốn ăn đều sẽ lấy hết Quan Triều Viễn đi theo sau, lắng lặng nhìn danh sách thành phần trên bao bì, nếu có thành phần nào không tốt cho phụ nữ mang thai, anh sẽ âm thầm đặt lại giá.
Vì vậy, mỗi khi Tô Lam mua rất nhiều đồ ăn nhẹ, cô ấy sẽ mất rất nhiều món yêu thích khi về nhà.
Chẳng hạn như que cay, chân gà ngâm sả ớt, mực cay,.. vừa cay vừa kích thích lại có nhiều phụ gia.
Tống Chỉ Manh nghiêm túc nhìn bộ dạng lúc ăn của Tô Lam, đột nhiên nói “Tô Lam, em thật là may mắn. Thời gian mang thai và nôn mửa chỉ có ba tháng, không giống như chị…
Giọng Tống Chỉ Manh vừa dừng lại, tất cả mọi người trên bàn đều sững sờ.
Tô Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Cái gì? Tống Chỉ Manh dường như vẫn chưa hồi phục: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế này ? Trên mặt chị có cái gì sao?”
Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chẳm: “Chị nói cô ấy có thời gian ốm nghén ngắn, không giống chị”
Tống Chỉ Manh sững sờ trong giây lát “Chị có nói sao?”
Lạ nhỉ? Cô ấy chưa sinh con bao giờ, sao có thể ốm nghén được.
Nhưng…
Nhưng vừa rồi, lời cô ấy thốt ra lời quá tự nhiên, đến chính cô ấy còn không nhận ra.
Quan Triều Viễn nheo mắt nói nửa đùa nửa thật: “Chẳng lẽ chị giấu diếm mọi người sinh con trong khi chúng tôi đều không biết?”
Tô Lam nhìn anh đầy giận dữ: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Tống Chỉ Manh cũng gật đầu: “Đúng vậy, chú đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi không biết mình đã có con hay chưa, đúng là!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.