Chương 336
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 341
“Chị có thể có chuyện gì chứ?” Tô Lam cảm thấy rất khó hiểu.
“Anh rể đâu?”
Tô Lam ngước mắt nhìn lên thư phòng.
“Chắc là đang làm việc trong thư phòng”
“Trời ơi! Anh rể không đón được chị sao? Lần này gay go rồi! Hôm nay anh rể ra ngoài mà không thấy chị đâu, lo chết mất, sau đó dì Phương về bảo là chị về nhà, anh rể lo là chị bị đánh nên dẫn người đi rồi!”
“Hả?”
Tô Lam không ngờ chỉ hai tiếng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Chị mau gọi cho anh rể, gọi anh ấy về, không thì anh ấy lo chết mất!”
“ừ”
Tô Lam liền lấy điện thoại ra khỏi túi, kết quả phát hiện điện thoại của mình hết pin, đã tự động tắt nguồn.
Tô Kiêm Mặc liền đưa máy của mình cho Tô Lam, gọi cho Quan Triều Viễn.
Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.
“Cái đó… là tôi, tôi về nhà rồi… anh anh anh, về nhà thôi, đừng, đừng gây chuyện.”
Điện thoại ngắt máy.
Tô Lam đưa máy cho Tô Kiêm Mặc.
“Anh rể nói gì thế?”
Tô Lam lắc đầu: “Không nói gì, hừ một tiếng rồi tắt máy luôn”
“Chắc chắn là anh rể giận rồi, chị ra ngoài cũng không nói với anh ấy một tiếng”
“Cần thiết sao?” Tô Lam vò đầu, không phải chỉ ra ngoài một chuyến thôi sao?
“Sao lại không cần? Anh rể lo lắng cho chị thế nào chứ?
Chân chị bị thương, anh ấy có thể không để ý sao? Chờ anh ấy về, chị dỗ dành anh ấy tử tế, hôm nay anh ấy cáu lắm đấy!”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn Tô Kiêm Mặc.
Thanh niên này là em trai của ai chứ?
Sao cô cảm thấy em trai mình sắp trở thành em chồng rồi? Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy Tô Lam cũng hơi run rẫy, tính tình tên kia không tốt , lại bị leo cây, quay về không phải sẽ lột da cô chứ?
Tô Lam lên tầng, ngồi trên giường trong phòng ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, lát nữa Quan Triều Viễn về thì nên làm thế nào?
Tên này vui buồn thất thường, thật sự không dễ đối phó.
Không được, cô không thể ngồi im chờ chết, phải tìm nơi có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Cứ nghĩ như vậy, Tô Lam xuống tầng, vừa xuống tầng, cửa liền mở.
Quan Triều Viễn đi vào nhà, dáng vẻ cực kì hung dữ.
Vừa thấy Tô Lam, anh liền đi tới, vác luôn cô lên.
“Này này này, có gì từ từ nói, anh muốn làm gì thế?”
Cô cũng không phải là bao tải, sao cứ vác cô mãi thế?
Tô Kiêm Mặc thấy vậy thì cười, không xen vào.
Quan Triều Viễn vác Tô Lam đi thẳng về phòng, đặt cô lên giường, sau đó, bắt đầu cởi quần áo của cô…
“Chị có thể có chuyện gì chứ?” Tô Lam cảm thấy rất khó hiểu.
“Anh rể đâu?”
Tô Lam ngước mắt nhìn lên thư phòng.
“Chắc là đang làm việc trong thư phòng”
“Trời ơi! Anh rể không đón được chị sao? Lần này gay go rồi! Hôm nay anh rể ra ngoài mà không thấy chị đâu, lo chết mất, sau đó dì Phương về bảo là chị về nhà, anh rể lo là chị bị đánh nên dẫn người đi rồi!”
“Hả?”
Tô Lam không ngờ chỉ hai tiếng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Chị mau gọi cho anh rể, gọi anh ấy về, không thì anh ấy lo chết mất!”
“ừ”
Tô Lam liền lấy điện thoại ra khỏi túi, kết quả phát hiện điện thoại của mình hết pin, đã tự động tắt nguồn.
Tô Kiêm Mặc liền đưa máy của mình cho Tô Lam, gọi cho Quan Triều Viễn.
Rất nhanh điện thoại liền được kết nối.
“Cái đó… là tôi, tôi về nhà rồi… anh anh anh, về nhà thôi, đừng, đừng gây chuyện.”
Điện thoại ngắt máy.
Tô Lam đưa máy cho Tô Kiêm Mặc.
“Anh rể nói gì thế?”
Tô Lam lắc đầu: “Không nói gì, hừ một tiếng rồi tắt máy luôn”
“Chắc chắn là anh rể giận rồi, chị ra ngoài cũng không nói với anh ấy một tiếng”
“Cần thiết sao?” Tô Lam vò đầu, không phải chỉ ra ngoài một chuyến thôi sao?
“Sao lại không cần? Anh rể lo lắng cho chị thế nào chứ?
Chân chị bị thương, anh ấy có thể không để ý sao? Chờ anh ấy về, chị dỗ dành anh ấy tử tế, hôm nay anh ấy cáu lắm đấy!”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn Tô Kiêm Mặc.
Thanh niên này là em trai của ai chứ?
Sao cô cảm thấy em trai mình sắp trở thành em chồng rồi? Nghe Tô Kiêm Mặc nói vậy Tô Lam cũng hơi run rẫy, tính tình tên kia không tốt , lại bị leo cây, quay về không phải sẽ lột da cô chứ?
Tô Lam lên tầng, ngồi trên giường trong phòng ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, lát nữa Quan Triều Viễn về thì nên làm thế nào?
Tên này vui buồn thất thường, thật sự không dễ đối phó.
Không được, cô không thể ngồi im chờ chết, phải tìm nơi có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Cứ nghĩ như vậy, Tô Lam xuống tầng, vừa xuống tầng, cửa liền mở.
Quan Triều Viễn đi vào nhà, dáng vẻ cực kì hung dữ.
Vừa thấy Tô Lam, anh liền đi tới, vác luôn cô lên.
“Này này này, có gì từ từ nói, anh muốn làm gì thế?”
Cô cũng không phải là bao tải, sao cứ vác cô mãi thế?
Tô Kiêm Mặc thấy vậy thì cười, không xen vào.
Quan Triều Viễn vác Tô Lam đi thẳng về phòng, đặt cô lên giường, sau đó, bắt đầu cởi quần áo của cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.