Chương 2872
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3441
“Cô Tô?”
“Quan Triều Viễn anh ấy không muốn giúp tôi, vậy anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Anh Khoa khe khẽ nhíu đầu mày, tuy rằng đã đoán được Tô Lam định nói cái gì nhưng trên mặt anh ta vẫn không hề gợn sóng như trước: “Cô Tô có chuyện gì thì cứ việc phân phó.
Tô Lam lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Anh là người của Quan Triều Viễn, không phải tôi tùy tiện là có thể phân phó. Tôi chỉ là muốn xin anh giúp tôi một việc, điều tra tình hình của tập đoàn u Thị, xem thử có thể mau chóng giúp tôi tìm được anh của tôi hay không”
Lục Anh Khoa biến sắc, anh ta không nói gì.
“Lục Anh Khoa, xin anh anh có thể đừng nói cho Quan Triều Viễn được không?”
Cô biết Quan Triều Viễn cố tình giấu diếm, đó là không muốn khiến bản thân lo lắng Nhưng bây giờ cô đã biết rồi, làm sao có thể không lo lắng được?
Người đó chính là anh trai ruột của cô mà!
Cho dù cô biết lo lắng sốt ruột không tốt cho cục cưng, nhưng cô cũng không có cách để khống chế cảm xúc.
Sau khi trầm mặc một lúc, Lục Anh Khoa mới mở miệng: “Cô Tô không định nói cho ông chủ?”
Tô Lam có chút bất đắc dĩ mỉm cười: “Tôi làm sao nói cho anh ấy? Anh ấy và tập.
đoàn u Thị vốn có hợp tác, cho nên chuyện đã xảy ra bên u Thị anh ấy chắc chắn là người biết đầu tiên. Nhưng lại muốn che giấu tôi, không muốn nói cho tôi biết. Loại thái độ này của anh ấy rõ ràng là sẽ không để cho tôi nhúng tay vào.”
Từ đấu đến cuối Lục Anh Khoa vẫn không nói chuyện, im lặng lắng nghe.
Tô Lam tự giễu cười nhẹ hai tiếng “Cũng phải, tôi vốn cầu sai người rồi, anh là thân tín của Quan Triều Viễn, làm sao sẽ giúp tôi được?”
Xe rất nhanh đã đến hự, Lục Anh Khoa xuống xe, cung kính giúp Tô Lam mở cửa.
Vẻ mặt Tô Lam mệt mỏi xuống xe.
Mặc dù tâm trạng không tốt lắm, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười như trước: “Ngại quá, vừa rồi là do tôi quá gấp gáp, anh cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi”
“Tôi sẽ nghĩ cách”
Lục Anh Khoa đột nhiên mở miệng.
Bước chân Tô Lam khựng lại, cô không dám tin quay đầu: “Anh nói cái gì?”
Lục Anh Khoa bị cô nhìn đến có chút không được tự nhiên: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách”
Tự đáy lòng Tô Lam bày tỏ sự biết ơn đối với anh ta: “Lục Anh Khoa, cảm ơn anh”
Đôi mắt của Tô Lam vốn xinh đẹp, nay lại bởi vì vui vẻ mà trở nên rạng rỡ lấp lánh, nhìn mà bị lôi cuốn theo.
Lục Anh Khoa hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không cần khách sáo”
Lúc Tô Lam vào cửa thì phát hiện Lục Anh Khoa vẫn còn đứng ở cửa.
Cô suy nghĩ một chút, chắc là mệnh lệnh của Quan Triều Viễn.
“Lục Anh Khoa, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh đi làm việc của mình đi. Khoảng năm giờ chiều anh tới đón tôi, tôi ở chỗ này, đâu cũng không đi.”
Lục Anh Khoa gật đầu.
“Vâng cô Tô, tôi ở ngay gần đây, có việc thì cứ gọi cho tôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.