Chương 2876
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3445
Tô Lam cười gượng: “Không muốn để em bị tổn thương à? Đưa em đi nạo thai mà không phải là tổn thương em sao? Thân thể của em vốn không tốt, lần này mang thai cũng rất khó khăn, nếu em nạo thai thì sau này không thể sinh con được nữa: Nhan Thế Khải nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, đột nhiên kích động một trận Anh ta đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Lam, khuôn mặt tuấn tú kia hơi đỏ bừng: “Tô Lam, cho dù sao này em thật sự không thế có con cũng không sao cả, anh sẽ chăm sóc em. Anh không quan tâm mấy chuyện này, anh có thể chăm sóc em cả đời!”
Tô Lam khẽ sửng sốt.
Lời mới nấy chẳng qua là do cô tức giận quá nên mới có thể nói ra.
Nhưng ai ngờ Nhan Thế Khải lại có phản ứng thế này.
Cô hoảng sợ lùi lại, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Nhan Thế Khải.
Nhưng sức lực Nhan Thế Khải quá lớn, Tô Lam căn bản là không cách nào đối chọi với anh ta.
Dù cho cô có giấy dụa thế nào cũng không giãy ra được: “Đàn anh, anh buông tay…”
“Rầm!”
Lời nói của Tô Lam còn chưa rơi xuống thì cánh cửa vốn đang mở hé đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Cửa bị đá văng mạnh vào tường, sau đó lại bật ngược trở về.
Một màn này đã để lộ ra lửa giận ngập trời của người tới.
Hai người Tô Lam và Nhan Thế Khải dường như bị tiếng động này làm cho sửng sốt, cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ở cửa có một luồng hơi thở âm trầm mà khủng cha đập vào mặt, từ từ khiến cho áp suất không khí trong căn phòng giảm xuống không độ.
Sau khi Tô Lam nhìn thấy rõ người tới, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Như thể mong muốn sống sót bùng phát trong cơn hoảng loạn tột độ, cô vùng vẫy hai tay của mình ra khỏi tay của Nhan Thế Khải.
Ở cửa, Quan Triều Viễn mặc một thân tây trang màu đen, trong cặp mắt lạnh như băng kia cuồn cuộn nổi lên mưa rền gió dữ.
Gân xanh trên trán anh nổi lên, nằm tay buông thống bên người đã vang lên răng rắc: “Chăm sóc cô ấy cả đời?”
Ánh mắt Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Nhan Thế Khải: “Vậy phải nhìn xem, anh còn có cái mạng để sống đến lúc đó hay không đã!”
Giọng của anh vừa rơi xuống, cả người liền bật lên như một con báo, đá thẳng một cú vào bụng của Nhan Tuấn Khải.
“Phụt”“
Nhan Thế Khải bị đá đến nỗi nhổ ra cả nước đắng, cả người bay ngang rồi ngã thật mạnh lên bàn.
“Đàn anh!”
Tô Lam bị kinh sợ, cả người cứng đờ tại chỗ, căn bản là không thể động đậy được.
Quan Triều Viễn trầm mặt, cả người tràn ngập sát khí, đi vài bước đã đến bên cạnh Nhan Thế Khải.
Anh đưa tay túm lấy vạt áo của Nhan Thế vốn dĩ là không để Nhan Thế Khải có cơ hội phản kháng nào, trở tay ra một cú đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.