Chương 363
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 368
Tô Lam nhíu mày, sao Mộ Dung Dịch lại biết chuyện trai bao cơ chứ?
€ó lẽ anh ta không biết, cái gọi là trai bao trong miệng anh ta, chính là Quan Triều Viễn giàu nứt đố đổ vách hiện giời Mà cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của Quan Triều Viễn.
“Thế này cũng không hiểu? Vì một tên trai bao còn tốt hơn anh!” Tô Lam cười tươi rói.
Sắc mặt Mộ Dung Dịch tối đi.
“Đừng chết còn cứng miệng nữa, tôi biết, thật ra em đã hối hận rồi, Tô Lam, nếu em hối hận, chịu nhận sai, tôi có thể cân nhắc”
Nghe lời này, Tô Lam quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch.
“Hối hận? Ngài Mộ Dung, chuyện mà Tô Lam tôi hối hận nhất, chính là năm đó vẫy đuôi lấy lòng anh như một con chó!”
Tô Lam nói xong bèn đứng dậy.
Là cái cốc bạc này.
Anh ta từng thấy vài lần.
Anh ta nghĩ một lúc rồi cầm cốc nước đi.
Sau khi Tô Lam ra ngoài, khi chuẩn bị rời đi cùng đoàn phim thì mới nhớ ra cốc nước của mình.
Cô lập tức quay lại tìm, cũng hỏi nhân viên phục vụ ở quán cà phê, đều nói là không thấy.
Mục Nhiễm Tranh thấy cô vội vàng quay lại, cũng lập tức đi theo.
“Lam, cô tìm gì thế?”
“Không thấy cốc của tôi đâu nữa”
“Không phải chỉ là một chiếc cốc sao? Lúc khác tôi tặng cô một cái, chỗ tôi có vài cái cốc bạc cơ!”
“Không được, cái cốc bạc kia là của mẹ tôi để lại cho tôi, không thể làm mất”
Tô Lam nôn nóng.
Mục Nhiễm Tranh cũng chỉ nghe qua Tô Lam nhắc đến mẹ cô vài lần, mẹ của cô qua đời sớm, rất ít khi cô nhắc đến mẹ mình.
“Vậy làm thế nào đây? Cái cốc bạc, cho dù có người nhặt được, chắc là cũng sẽ không đưa ra, thứ đồ đó cũng coi như đáng chút tiền”
Bỗng Tô Lam nhớ ra.
“Không đúng, chắc là Mộ Dung Dịch cầm đi”
Tô Lam nhíu mày, sao Mộ Dung Dịch lại biết chuyện trai bao cơ chứ?
€ó lẽ anh ta không biết, cái gọi là trai bao trong miệng anh ta, chính là Quan Triều Viễn giàu nứt đố đổ vách hiện giời Mà cô đã là vợ danh chính ngôn thuận của Quan Triều Viễn.
“Thế này cũng không hiểu? Vì một tên trai bao còn tốt hơn anh!” Tô Lam cười tươi rói.
Sắc mặt Mộ Dung Dịch tối đi.
“Đừng chết còn cứng miệng nữa, tôi biết, thật ra em đã hối hận rồi, Tô Lam, nếu em hối hận, chịu nhận sai, tôi có thể cân nhắc”
Nghe lời này, Tô Lam quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch.
“Hối hận? Ngài Mộ Dung, chuyện mà Tô Lam tôi hối hận nhất, chính là năm đó vẫy đuôi lấy lòng anh như một con chó!”
Tô Lam nói xong bèn đứng dậy.
Là cái cốc bạc này.
Anh ta từng thấy vài lần.
Anh ta nghĩ một lúc rồi cầm cốc nước đi.
Sau khi Tô Lam ra ngoài, khi chuẩn bị rời đi cùng đoàn phim thì mới nhớ ra cốc nước của mình.
Cô lập tức quay lại tìm, cũng hỏi nhân viên phục vụ ở quán cà phê, đều nói là không thấy.
Mục Nhiễm Tranh thấy cô vội vàng quay lại, cũng lập tức đi theo.
“Lam, cô tìm gì thế?”
“Không thấy cốc của tôi đâu nữa”
“Không phải chỉ là một chiếc cốc sao? Lúc khác tôi tặng cô một cái, chỗ tôi có vài cái cốc bạc cơ!”
“Không được, cái cốc bạc kia là của mẹ tôi để lại cho tôi, không thể làm mất”
Tô Lam nôn nóng.
Mục Nhiễm Tranh cũng chỉ nghe qua Tô Lam nhắc đến mẹ cô vài lần, mẹ của cô qua đời sớm, rất ít khi cô nhắc đến mẹ mình.
“Vậy làm thế nào đây? Cái cốc bạc, cho dù có người nhặt được, chắc là cũng sẽ không đưa ra, thứ đồ đó cũng coi như đáng chút tiền”
Bỗng Tô Lam nhớ ra.
“Không đúng, chắc là Mộ Dung Dịch cầm đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.