Chương 368
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 373
Nếu Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn thật sự là quan hệ đó, vậy rốt cuộc địa vị của cô trong lòng Quan Triều Viễn là gì?
Vì độ nổi tiếng của Tiêu Mạch Nhiên tăng lên, tấm ảnh chung với Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam mà cô ta đăng lên, cũng giúp “Âm thanh hoa nở” tuyên truyền một chuyến, đồng thời sự tụ hội của ba người cũng khiến độ quan tâm về bộ phim “Khuynh quốc khuynh thành” tăng lên một chút.
“Âm thanh hoa nở” vẫn đang tiếp tục quay.
Nghiêm Kha là sao Xử nữ, mỗi cảnh được chọn đều có nét độc đáo riêng, cho dù chỉ là một góc đường máy quay lướt qua, ông cũng nghiêm túc chọn lựa.
Cảnh quay hôm nay là ở một tiệm hoa, nghe nói tiệm hoa này là do Nghiêm Kha chọn ra từ trong mấy trăm tiệm hoa khắp thành phố.
Gặp hoa nở.
Tô Lam vừa xuống xe liền thấy tên tiệm hoa viết bằng chữ nghệ thuật.
Tiệm hoa nhỏ này thật sự rất đẹp, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi hoa thơm nồng đậm, ngoài cửa tiệm đặt rất nhiều hoa tươi, có một tấm bảng đen nhỏ, bên trên viết “Ý nghĩa hoa mỗi ngày”.
Ý nghĩa hoa mỗi ngày: Gặp nhau là một loại duyên phận.
Bên trên còn vẽ hai đóa hoa hồng xanh.
Cửa kính, dây gai mảnh, ảnh chụp, giấy màu, thẻ kẹp sách làm từ hoa, trang sức hoa khổ, mỗi góc là một phong cách.
Phả vào mặt là phong cách nghệ thuật tươi sáng.
Vừa xuống xe, rất nhiều nhân viên liền bát đầu tạo dáng chụp ảnh.
Bỗng tiếng đàn ghi-ta truyền đến.
Kèm theo tiếng đàn ghi-ta còn có giọng hát du dương.
Tô Lam nghe tiếng mà đi tới.
Một cô gái ăn mặc như người vùng khác, ngồi trên ghế gỗ, đang khoan thai đánh ghi-ta.
Cô ấy mặc một chiếc váy vải bông, bên trên là hoa văn không biết tên, tóc dùng sợi gai màu tết thành vài bím tóc thả ở sau gáy.
Mặt dây chuyền treo bằng sợi gai đỏ trên cổ cô ấy, giống như một chiếc răng.
Thứ giống chiếc răng màu trắng cũ kĩ kia khiến Tô Lam nhớ tới chiếc lược mà Giản Ngọc tặng cô.
Khuôn mặt của cô gái không phải loại khiến người khác vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, thế nhưng, lại mang một loại tiên khí không nói thành lời.
Tô Lam từ từ đi tới.
Tiếng ghi-ta dừng lại.
“Cô là chủ ở đây sao?”
Cô gái nhìn cô, trong mắt là vẻ hờ hững.
“Quay xong thì mau rời đi, ở đây không chào đón các người” Nói xong, cô gái liền cất ghi-ta rồi đi vào trong phòng.
Lúc này, nhân viên đi vào gọi Tô Lam.
“Lam, phải bắt đầu quay rồi, nhanh lên”
“Ừ, cô gái vừa rồi là chủ ở đây sao?” Tô Lam bắt chuyện với nhân viên đoàn phim.
“Ừ, tính tình rất quái lạ, lúc đầu sống chết không chịu cho chúng ta đến quay, khen hết lời mới đồng ý, đừng để ý đến cô ấy, quay xong, chúng ta nhanh chóng rời đi, người dân tộc thiểu số như này đừng dây vào”
Nếu Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn thật sự là quan hệ đó, vậy rốt cuộc địa vị của cô trong lòng Quan Triều Viễn là gì?
Vì độ nổi tiếng của Tiêu Mạch Nhiên tăng lên, tấm ảnh chung với Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam mà cô ta đăng lên, cũng giúp “Âm thanh hoa nở” tuyên truyền một chuyến, đồng thời sự tụ hội của ba người cũng khiến độ quan tâm về bộ phim “Khuynh quốc khuynh thành” tăng lên một chút.
“Âm thanh hoa nở” vẫn đang tiếp tục quay.
Nghiêm Kha là sao Xử nữ, mỗi cảnh được chọn đều có nét độc đáo riêng, cho dù chỉ là một góc đường máy quay lướt qua, ông cũng nghiêm túc chọn lựa.
Cảnh quay hôm nay là ở một tiệm hoa, nghe nói tiệm hoa này là do Nghiêm Kha chọn ra từ trong mấy trăm tiệm hoa khắp thành phố.
Gặp hoa nở.
Tô Lam vừa xuống xe liền thấy tên tiệm hoa viết bằng chữ nghệ thuật.
Tiệm hoa nhỏ này thật sự rất đẹp, còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi hoa thơm nồng đậm, ngoài cửa tiệm đặt rất nhiều hoa tươi, có một tấm bảng đen nhỏ, bên trên viết “Ý nghĩa hoa mỗi ngày”.
Ý nghĩa hoa mỗi ngày: Gặp nhau là một loại duyên phận.
Bên trên còn vẽ hai đóa hoa hồng xanh.
Cửa kính, dây gai mảnh, ảnh chụp, giấy màu, thẻ kẹp sách làm từ hoa, trang sức hoa khổ, mỗi góc là một phong cách.
Phả vào mặt là phong cách nghệ thuật tươi sáng.
Vừa xuống xe, rất nhiều nhân viên liền bát đầu tạo dáng chụp ảnh.
Bỗng tiếng đàn ghi-ta truyền đến.
Kèm theo tiếng đàn ghi-ta còn có giọng hát du dương.
Tô Lam nghe tiếng mà đi tới.
Một cô gái ăn mặc như người vùng khác, ngồi trên ghế gỗ, đang khoan thai đánh ghi-ta.
Cô ấy mặc một chiếc váy vải bông, bên trên là hoa văn không biết tên, tóc dùng sợi gai màu tết thành vài bím tóc thả ở sau gáy.
Mặt dây chuyền treo bằng sợi gai đỏ trên cổ cô ấy, giống như một chiếc răng.
Thứ giống chiếc răng màu trắng cũ kĩ kia khiến Tô Lam nhớ tới chiếc lược mà Giản Ngọc tặng cô.
Khuôn mặt của cô gái không phải loại khiến người khác vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, thế nhưng, lại mang một loại tiên khí không nói thành lời.
Tô Lam từ từ đi tới.
Tiếng ghi-ta dừng lại.
“Cô là chủ ở đây sao?”
Cô gái nhìn cô, trong mắt là vẻ hờ hững.
“Quay xong thì mau rời đi, ở đây không chào đón các người” Nói xong, cô gái liền cất ghi-ta rồi đi vào trong phòng.
Lúc này, nhân viên đi vào gọi Tô Lam.
“Lam, phải bắt đầu quay rồi, nhanh lên”
“Ừ, cô gái vừa rồi là chủ ở đây sao?” Tô Lam bắt chuyện với nhân viên đoàn phim.
“Ừ, tính tình rất quái lạ, lúc đầu sống chết không chịu cho chúng ta đến quay, khen hết lời mới đồng ý, đừng để ý đến cô ấy, quay xong, chúng ta nhanh chóng rời đi, người dân tộc thiểu số như này đừng dây vào”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.