Chương 3192
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 3761
Hôm này là lần đầu tiên Quan Triều Viễn phá lệ trở về sớm.
Chỉ là sau khi ăn cơm xong, anh lại tiếp tục chui vào thư phòng làm việc, cũng không trò chuyện với Tô Lam được một chút.
Thật vất vả mới có cơ hội để đến nịnh nọt, Tô Lam làm sao có thể bỏ qua được?
Phải biết ngày mai anh trai của cô lập tức bay về nước MI “Cộc cộc cộc!”
Cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện cửa phòng bị người đẩy ra một khe hẹp.
Ngay sau đó, một hương sữa bò nồng đậm bay trong không khí nhẹ nhàng tiến đến.
Chỉ có điều lúc nhìn thấy một ly sữa bò kia, anh lập tức biết là ai.
“Nào đi”
Tô Lam vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức đẩy cửa ra hấp ta hấp tấp tiến đến.
Cô bày ra bộ dạng vô cùng quyến rũ đi đến bên người Quan Triều Viễn: “Ông xã yêu dấu, ở trong công ty đã bận bịu cả ngày rồi? Tại sao về đến nhà cũng không nghỉ ngơi nhiều chút vậy?”
Quan Triều Viễn chuyên chú nhìn xem công việc trong máy vi tính, anh có chút bình đạm liền phát sáng lên: “Cái gì chứ… chuyện kiếm tiên mua sữa bột cứ giao cho em đi, anh không phải đã giúp em mang về toàn bộ cổ phần của tập đoàn Tô thị rồi sao? Tiền hoa hồng hàng năm được chia cũng không ít đâu, nuôi hai bé con chắc chắn không có một chút vấn đề!”
Động tác trong tay Quan Triều Viễn hơi có một chút xíu dừng lại: “Thế nhưng nuôi con của anh rất đắt”
“Rất đắt sao?”
Câu nói này sao quen tai vậy?
Đột nhiên Tô Lam nghĩ đến buổi tiệc tối ở ngày tốt nghiệp về trước, cảnh tượng Lâm Thuý Vân mở miệng nói muốn cưới Lục Mặc Thâm, Lục Mặc Thâm lại nói anh ta rất đắt bỗng hiện lên.
Lục Mặc Thâm xa xỉ như vậy cũng không sánh nổi Quan Triều Viễn, như vậy hiện tại mình nói muốn nuôi con của anh, đoán chừng cũng sẽ giống như Lâm Thuý Vân ngày đó, trực tiếp bị vả mặt phải không?
“Gì chứ, ý của em chính là tiền sữa bột quả thật cần phải kiếm, nhưng cơ thể cũng rất quan trọng đó! Tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi một chút, uống một ly sữa bò tình yêu của em, thế nào?”
Tô Lam cười đưa cái ly tới trước mặt Quan Triều Viễn rồi giương mắt nhìn anh.
Ở Bạch Lạc có một câu chuyện cũ kể thật đúng, đánh người chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại.
Chỉ cần Quan Triều Viễn đụng tay, cô lập tức liền có cơ hội mở miệng.
Chỉ là thật đáng tiếc, cậu Quan của chúng ta căn bản sẽ không trúng chiêu này của cô: “Em biết anh chỉ uống nước khoáng”
Tô Lam thiếu chút nữa là trực tiếp phun một ngụm máu ra ngoài.
Quan Triều Viễn nhìn cô một cái: “Em rất rảnh rỗi sao?”
Tô Lam liên tục không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, kể từ sau khi tốt nghiệp em vẫn luôn rảnh rỗi. Hiện tại có chuyện gì em có thể hỗ trợ sao?”
Quan Triều Viễn dùng ánh mắt còn lại nhìn lướt qua chồng tài liệu ở góc bên phải trên cái bàn: “Em biết chỉnh lý tài liệu không?”
“Đương nhiên rồi, có chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó đến em được!”
Tô Lam vội vàng bắt đầu bận rộn.
Cô từng cái từng cái sửa sang lại tất cả tài liệu một lần, cái này nếu không nhìn cũng còn bỏ qua được nhưng đến khi thực sự xem xét mới quả thực giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.