Chương 383: Chương 401-406
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 401
“Cô gái lạ mặt?”
Mục Chỉ Huyên khẽ cười với Quan Triều Viễn.
“Không sao, mau đi ăn thôi.”
Quan Triều Viễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đành đến phòng ăn với Mục Chỉ Huyên.
Một bàn thức ăn,nhưng nhìn không hề có món nào muốn ăn.
Khi còn trẻ, Mục Chỉ Huyên cũng là cô cả nhà họ Mục, đương nhiên mười ngón tay không dính nước, từ sau khi trở thành ma cà rồng, bà liền ra sức nghiên cứu nấu ăn.
Chỉ tiếc là chuyện nấu ăn này cũng cần có thiên phú.
“Mau ăn đi” Mục Chỉ Huyên đưa đũa vào trong tay Quan Triều Viễn: “Hôm nay mẹ đặc biệt làm món cá vược om cho con, mau nếm thử xem”
Khó khăn lắm con trai mới về một chuyến, đương nhiên bà phải trổ tài.
Thế nhưng, dường như người nào đó không chịu nhận.
Mới ăn mấy miếng đã bắt đầu phàn nàn.
“Mẹ, chỗ thịt này mẹ xào quá lửa rồi, ớt xanh chín quá, thịt cá vược hơi nát…”
Nghe con trai nói vậy, nụ cười trên mặt Mục Chỉ Huyên dần cứng lại.
Trước giờ Quan Triều Viễn đều vậy, khi tâm trạng anh tốt thì sẽ đánh liều mà ăn, khi tâm trạng không tốt thì đừng trách anh độc mồm độc miệng.
“À… Có lẽ đồ ăn hôm nay..”
“Ăn thì ăn, không ăn thì cút!” Quan Hạo tức giận quát Quan Triều Viễn một tiếng.
“Cút thì cút”
Quan Triều Viễn lập tức đặt đũa xuống bàn, trước khi đi còn không quên lẩm bẩm một câu.
“Hơn nửa tháng cũng không có một món nào ăn được”
Sắc mặt Mục Chỉ Huyên càng thêm khó coi.
Quan Hạo nhanh chóng cầm đũa trên bàn, trực tiếp ném về phía lưng Quan Triều Viễn.
“Cút!”
Quan Triều Viễn không thèm quay đầu lại, trực tiếp lên Tầng, quay về phòng của mình.
Hiện giờ anh đã bắt đầu cực kỳ nhớ đồ ăn Tô Lam làm.
Quan Hạo quay đầu lại, nhìn vợ mình mặt mày không vui.
“Đừng nghe nó nói linh tinh, tôi thấy rất ngon” Quan Hạo lập tức đổi vẻ mặt.
Ông lập tức xoa đầu Mục Chỉ Huyên đầy cưng chiều, nụ cười trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
Mục Chỉ Huyên thầm thở dài một hơi.
“Khó khăn lắm nó mới về một lần, ông không thể tốt với nó chút sao? Cứ phải đuổi nó đi sao? Đồ ăn tôi làm vốn không ngon, nó nói thật mà”
“Bà..”
Quan Hạo cực kì nén giận, rõ ràng ông luôn bênh vực vợ mình, trái lại còn bị vợ giáo huấn!
Đứa con trai này không nên quay về!
“Lần này cũng không biết làm sao, dường như tâm trạng tiểu Mộ luôn không tốt, cứ trèo lên cây, cũng không biết nó làm sao nữa”
Suy cho cùng Mục Chỉ Huyên cũng là thương cho con trai.
Chương 402
“Đừng để ý đến nó, nó đã lớn thế rồi”
“Sao ông cứ luôn có thái độ như thế chứ? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, nó có lớn thế nào, không phải vẫn là con trai chúng ta sao?”
Lúc này Mục Chỉ Huyên chỉ muốn trút giận lên đầu Quan Hạo.
Quan Hạo ngậm miệng không nói gì.
“Tự ông ăn nốt chỗ thức ăn còn lại đi!” Mục Chỉ Huyên đứng dậy, đi thẳng lên tầng.
Quan Hạo nhìn đống thức ăn trên bàn, khóc không ra nước mắt!
Buổi đêm ở Ái Y Cốc tĩnh lặng mà yên bình.
Quan Triều Viễn bỗng thót tim.
Anh có dự cảm không lành.
Quan Triều Viễn nhanh chóng chạy xuống tầng, chẳng mấy chốc đã trèo lên ngọn cây, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Lam.
Thế nhưng, không biết là vì tín hiệu ở chỗ anh không tốt, hay là vì điện thoại bên phía Tô Lam tín hiệu không tốt, cuộc gọi không kết nối.
Anh bắt đầu hơi hoảng loạn, lập tức gọi cho tài xế – lão Trần, cuộc gọi kết nối.
“Hôm nay phu nhân có dùng xe không?”
“Hôm nay vốn dĩ phu nhân bảo tôi đến đón, nhưng xe bỗng bị hỏng, phu nhân nói tự mình bắt xe về nhà”
Quan Triều Viễn nhanh chóng ngắt máy, lại bắt đầu gọi cho Triệu Ni Ni.
Ba người làm, anh chỉ có phương thức liên lạc của Triệu Ni Ni.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
“Alo, ông chủ, muộn như này ngài còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”
“Phu nhân về nhà chưa?”
“Phu nhân á, cô ấy còn chưa về, người phụ nữ này, ngày nào cũng ăn chơi vất vưởng ở bên ngoài, giờ cũng không biết lại chạy đi đâu rồi, ông chủ, tôi cảm thấy ngài nên dạy dỗ cô ta cẩn thận..”
Bỗng đầu dây bên kia một trận hoảng loạn.
“Là điện thoại của ông chủ… mau đưa cho tôi, sao lại giằng điện thoại của tôi!” Có người đang giành giật nhau.
Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng của dì Phương.
Chương 403
“Ông chủ, đến giờ phu nhân vẫn chưa về, tôi gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại liền đều không kết nối được, cậu mau phái người đi tìm phu nhân đi” Giọng nói của dì Phương cực kỳ khẩn thiết.
Quan Triều Viễn ngắt máy, nhảy từ trên cây xuống.
Anh nhanh chóng quay về biệt thự, anh đã cực kỳ chắc chắn, người mà Mục Chỉ Huyên tiên đoán kia chính là Tô Lam!
Tô Lam là con dâu của Mục Chỉ Huyên, đương nhiên sẽ là người có liên quan với bà! Anh trực tiếp xông vào phòng của Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo.
Lúc này, Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đang làm chuyện không thể miêu tả, bỗng có người xông vào, hai người đều giật mình.
“Tên nhóc thối, vào cửa cũng không biết gõ sao?” Bị là hỏng chuyện tốt, đương nhiên Quan Hạo không thoải mái.
Quan Triều Viễn nhanh chóng quay người đi.
“Mẹ, cô gái mẹ tiên tri hôm nay, ở nơi nào?”
Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Hạo, lại nhìn Quan Triều Viễn.
Mỗi lần bà tiên tri chẳng qua chỉ là một vài cảnh vụn vặt mà thôi.
“Mẹ nghe thấy tiếng máy bay, chắc là ở gần sân bay”
“Con quay về đây!” Quan Triều Viễn ném lại câu này rồi chạy vọt đi.
“Cái tên nhóc thối này!” Quan Hạo mắng chửi, lập tức đứng dậy đóng cửa.
Quan Triều Viễn chạy như điên trên đường.
Tô Lam, nhất định em không được có chuyện gì, không được có chuyện gì.
Lúc này, ở gần sân bay.
Tô Lam ngã trên mặt đất, thở hồng hộc.
Trong màn đêm, trong mũi cô toàn là mùi máu tanh nồng nặc.
Mấy tên đàn ông cao lớn đang quây xung quanh cô, bọn họ cũng không ngờ người phụ nữ này lại không chịu nổi một đòn như thế.
“Đại ca, chủ thuê đã nói là chúng ta phế bỏ một cái chân của người phụ nữ này, ngoài ra, hihihi..”
Người đàn ông đang nói, vẻ mặt cười dâm đãng.
Tô Lam bò trên mặt đất, nỗi đau trên cơ thể khiến cô lịm đi, lời của những người này cô không nghe thấy.
“Mày thấy chỗ đó của cô ta liên tục chảy máu, mày còn ra tay được?”
Vừa rồi tên kia còn cười dâm đãng, lập tức lấy đèn pin soi về phía Tô Lam.
Chỉ thấy nơi đó của cô toàn là máu tươi, đang chảy dọc theo đùi.
“Đm thật là xúi quẩy! Thế này còn làm kiểu gì chứ? Khiến cả người toàn là máu!” Tên đàn ông mặt cười dâm đãng lúc này đã mất hết hứng thú, nhổ nước bọt xuống đất.
Một tên đàn ông khác lấy ra một cây gậy.
Đại ca, không phải nói muốn đánh dây một cái chân của cô ta sao? Vẫn chưa làm xong đâu!” Nói rồi, tên kia liền định nhấc gậy gỗ lên đập về phía chân của Tô Lam.
Tên đàn ông được gọi là đại ca kia lập tức nắm lấy cây gậy gõ.
“Không cần nữa”
“Đại cả, đây là do chủ thuê dặn dò”
Chương 404
“Tao thấy cô ta chảy nhiều máu thế này, đây còn là nơi ngoại thành hoang vắng, cũng không có khả năng có người phát hiện, chờ đến lúc có người phát hiện, chác là đã mất máu quá nhiều mà chết, chúng ta đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, không cần nữa đâu”
Ánh mắt của tên đại ca luôn nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
‘Vừa rồi khi ra tay, hắn nhìn thấy ánh mắt quật cường kia, không biết vì sao lại động lòng trắc ẩn.
“Cũng phải, vậy chúng ta rút thôi”
Mấy tên đàn ông thu dọn hiện trường, nhìn xem có còn lưu lại dấu vết gì không rồi nghênh ngang rời đi.
Tên đại ca kia quay đầu lại liếc nhìn Tô Lam.
Cô nhóc, mong là cô có thể sống tiếp.
Ái Y Cốc và thành phố Z cách nhau rất xa, vì thế, khi Quan Triều Viễn đến nơi có tín hiệu thoại khá tốt, liền lập tức lệnh cho Doãn Cẩn dẫn người đến gần sân bay tìm kiếm.
Thế nhưng, câu trả lời của Doãn Cẩn là không hề thấy người.
“Tô Lam, nhất định em không thể có chuyện, không được có chuyện gì.” ở trong xe, Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam trong lòng.
“Lái nhanh lên!” Quan Triều Viễn tức giận gầm lên với lái xe ở phía trước.
Xe đến bệnh viện Q.M rất nhanh, trên đường, Doãn Cẩn đã liên hệ với bệnh viện để chuẩn bị tốt.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam đi một mạch vào phòng cấp cứu, toàn bộ các bác sĩ đều giống như gặp đại dịch, đi vào phòng cấp cứu.
Viện trưởng Châu Lễ Thành cũng ở đây, được ông khuyên giải, Quan Triều Viễn mới chịu ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh căng thẳng đi đi lại lại ở bên ngoài.
Tô Lam, nhất định em không được có chuyện gì!
Anh bắt đầu hận bản thân, vì sao đột nhiên lại rời đi, vì sao trước khi rời đi không dặn Doãn Cẩn bảo vệ cho Tô.
Tô Lam cẩn thận!
Một lúc sau, Tô Lam được đưa tới phòng phẫu thuật.
Một bác sĩ nữ khí khái anh hùng liếc nhìn Quan Triều Viễn ở ngoài cửa, rồi đi vào phòng phẫu thuật.
Chương 405
Châu Lễ Thành đi tới.
“Viện trưởng Châu, thế nào rồi?”
Châu Lễ Thành thở dài một hơi: “Chủ tịch Quan, phu nhân của ngài tạm thời không có gì đáng ngại”
“Cả người cô ấy đều là máu, ông còn nói không có gì đáng ngại? Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật để làm gì?”
Châu Lễ Thành lại thở dài.
“Lát nữa, sẽ có bác sĩ nói với ngài, ngài chuẩn bị tâm lý trước, phu nhân của ngài không có nguy hiểm đến tính mạng”
Quan Triều Viễn nhíu mày, nếu không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Châu Lễ Thành cứ thở dài là có chuyện gì?
“Chủ tịch Quan, lát nữa, em trai của phu nhân muốn đến chỗ tôi làm kiểm tra hàng loạt, tôi còn phải đi chuẩn bị một chút, tôi đi trước đây”
“Được”
Quan Triều Viễn đầu óc mơ hồ, chỉ nghe thấy Châu Lễ Thành nói có việc, không hề nghe rõ ràng, ông ta bận cái gì, chỉ là thuận miệng đáp một tiếng.
Châu Lễ Thành rời đi.
Quan Triều Viễn hơi bình tĩnh một chút, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng, với trình độ của Châu Lễ Thành, ông ta nói không nguy hiểm đến tính mạng, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng vì sao vẫn chưa ra chứ?
Quan Triều Viễn đứng dậy, đi về phía phòng phẫu thuật xem sao, nhưng không thấy cái gì, anh đẩy cửa định đi vào.
Hai y tá ở bên ngoài liền ngăn anh lại.
“Chủ tịch Quan, ngài không thể vào, giờ đang làm phẫu thuật!”
“Không phải không nguy hiểm đến tính mạng sao? Sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?” Quan Triều Viễn chất vấn.
“Chủ tịch Quan, ngài mau ra ngoài đi, trong phòng phẫu thuật phải hoàn toàn khử trùng, ngài tuyệt đối không thể vào, bằng không dễ ang theo vi khuẩn, cực kỳ bất lợi cho bệnh nhân!”
Quan Triều Viễn nghe thấy vậy, lập tức ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không nguy hiểm đến tính mạng, vì sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?
Đầu óc anh cực kỳ rối rắm.
Rốt cuộc Tô Lam thế nào rồi?
Anh ngồi trên băng ghế dài, hai tay ôm đầu, sao chuyện lại thành ra thế này chứ?
“Cô nói lại lần nữa xem!”
Quan Triều Viễn gần như gắn câu này ra từ kẽ răng.
“Tôi nói bao nhiêu lần, cũng như vậy, cô ấy đã sảy thai, đứa trẻ mất rồi, nếu giờ anh cảm thấy đau lòng, vì sao lúc cô ấy mang thai không chăm sóc cô ấy tử tế chứ?
Ngược lạ Cô thấy vết thương trên người Tô Lam, rõ ràng là do tay đấm chân đạp tạo thành.
Vì thế, đương nhiên cô cho rằng Quan Triều Viễn đánh đập Tô Lam, vì thế mới dẫn tới bi kịch thế này.
“Không thể nào! Cô ấy không thể sảy thai! Chuyện này là không thể!”
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Sao Tô Lam có thể sảy thai chứ?
Chương 406
“Vậy thì phải hỏi bản thân anh” Chung Vũ Lăng cười lạnh.
“Không thể nào, đây là chuyện không thể nào! Cô ấy có thai lúc nào thế, sau khi chúng tôi thân mật, cô ấy luôn uống thuốc tránh thai! Sao có thể chứ?”
Quan Triều Viễn lắc đầu, lời này không phải là nói cho Chung Vũ Lăng nghe, mà là lẩm bẩm một mình.
Chung Vũ Lăng nghe thấy lời này, lại càng thêm ghê tởm người đàn ông trước mắt.
Làm chuyện đó với vợ mình khi mang thai, thậm chí còn cho cô ấy uống thuốc tránh thai!
“Có phải cô đang lừa tôi không?”
Tính ra lúc đó đứa nhỏ đã hơn một tháng rồi.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị thứ gì đó đục khoét.
Loại đau đớn không nói thành lời này đang từ từ nuốt chứng anh!
Sự không tin tưởng lúc đầu trong anh, giờ trở thành tuyệt vọng!
Không sai, đó chính là một loại tuyệt vọng!
“Gặp phải loại đàn ông như các người cũng thật đen đủi, vợ đang mang bầu thì tay đấm chân đạp, giờ đứa trẻ không còn nữa thì lại hối hận: Chung Vũ Lăng châm chọc một phen rồi bỏ đi luôn.
Lần phẫu thuật này, cô cũng mệt rồi.
Các y tá đẩy Tô Lam ra khỏi phòng phẫu thuật.
Quan Triều Viễn thấy khuôn mặt của Tô Lam trắng bệch như giấy.
Không có chút máu nào!
Cả người anh run lẩy bẩy.
Người phụ nữ của anh sảy thai rồi.
Bọn họ từng có một đứa con.
Trong khi anh chưa hề hay biết về sự tồn tại của nó, nó đã không còn nữa.
“Chủ tịch Quan, ngài đừng quá buồn, phu nhân trẻ như này, sau này vẫn còn có cơ hội mang thai” Y tá không biết tình hình, an ủi anh.
“Cô gái lạ mặt?”
Mục Chỉ Huyên khẽ cười với Quan Triều Viễn.
“Không sao, mau đi ăn thôi.”
Quan Triều Viễn cũng không nghĩ nhiều, chỉ đành đến phòng ăn với Mục Chỉ Huyên.
Một bàn thức ăn,nhưng nhìn không hề có món nào muốn ăn.
Khi còn trẻ, Mục Chỉ Huyên cũng là cô cả nhà họ Mục, đương nhiên mười ngón tay không dính nước, từ sau khi trở thành ma cà rồng, bà liền ra sức nghiên cứu nấu ăn.
Chỉ tiếc là chuyện nấu ăn này cũng cần có thiên phú.
“Mau ăn đi” Mục Chỉ Huyên đưa đũa vào trong tay Quan Triều Viễn: “Hôm nay mẹ đặc biệt làm món cá vược om cho con, mau nếm thử xem”
Khó khăn lắm con trai mới về một chuyến, đương nhiên bà phải trổ tài.
Thế nhưng, dường như người nào đó không chịu nhận.
Mới ăn mấy miếng đã bắt đầu phàn nàn.
“Mẹ, chỗ thịt này mẹ xào quá lửa rồi, ớt xanh chín quá, thịt cá vược hơi nát…”
Nghe con trai nói vậy, nụ cười trên mặt Mục Chỉ Huyên dần cứng lại.
Trước giờ Quan Triều Viễn đều vậy, khi tâm trạng anh tốt thì sẽ đánh liều mà ăn, khi tâm trạng không tốt thì đừng trách anh độc mồm độc miệng.
“À… Có lẽ đồ ăn hôm nay..”
“Ăn thì ăn, không ăn thì cút!” Quan Hạo tức giận quát Quan Triều Viễn một tiếng.
“Cút thì cút”
Quan Triều Viễn lập tức đặt đũa xuống bàn, trước khi đi còn không quên lẩm bẩm một câu.
“Hơn nửa tháng cũng không có một món nào ăn được”
Sắc mặt Mục Chỉ Huyên càng thêm khó coi.
Quan Hạo nhanh chóng cầm đũa trên bàn, trực tiếp ném về phía lưng Quan Triều Viễn.
“Cút!”
Quan Triều Viễn không thèm quay đầu lại, trực tiếp lên Tầng, quay về phòng của mình.
Hiện giờ anh đã bắt đầu cực kỳ nhớ đồ ăn Tô Lam làm.
Quan Hạo quay đầu lại, nhìn vợ mình mặt mày không vui.
“Đừng nghe nó nói linh tinh, tôi thấy rất ngon” Quan Hạo lập tức đổi vẻ mặt.
Ông lập tức xoa đầu Mục Chỉ Huyên đầy cưng chiều, nụ cười trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
Mục Chỉ Huyên thầm thở dài một hơi.
“Khó khăn lắm nó mới về một lần, ông không thể tốt với nó chút sao? Cứ phải đuổi nó đi sao? Đồ ăn tôi làm vốn không ngon, nó nói thật mà”
“Bà..”
Quan Hạo cực kì nén giận, rõ ràng ông luôn bênh vực vợ mình, trái lại còn bị vợ giáo huấn!
Đứa con trai này không nên quay về!
“Lần này cũng không biết làm sao, dường như tâm trạng tiểu Mộ luôn không tốt, cứ trèo lên cây, cũng không biết nó làm sao nữa”
Suy cho cùng Mục Chỉ Huyên cũng là thương cho con trai.
Chương 402
“Đừng để ý đến nó, nó đã lớn thế rồi”
“Sao ông cứ luôn có thái độ như thế chứ? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi, nó có lớn thế nào, không phải vẫn là con trai chúng ta sao?”
Lúc này Mục Chỉ Huyên chỉ muốn trút giận lên đầu Quan Hạo.
Quan Hạo ngậm miệng không nói gì.
“Tự ông ăn nốt chỗ thức ăn còn lại đi!” Mục Chỉ Huyên đứng dậy, đi thẳng lên tầng.
Quan Hạo nhìn đống thức ăn trên bàn, khóc không ra nước mắt!
Buổi đêm ở Ái Y Cốc tĩnh lặng mà yên bình.
Quan Triều Viễn bỗng thót tim.
Anh có dự cảm không lành.
Quan Triều Viễn nhanh chóng chạy xuống tầng, chẳng mấy chốc đã trèo lên ngọn cây, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Lam.
Thế nhưng, không biết là vì tín hiệu ở chỗ anh không tốt, hay là vì điện thoại bên phía Tô Lam tín hiệu không tốt, cuộc gọi không kết nối.
Anh bắt đầu hơi hoảng loạn, lập tức gọi cho tài xế – lão Trần, cuộc gọi kết nối.
“Hôm nay phu nhân có dùng xe không?”
“Hôm nay vốn dĩ phu nhân bảo tôi đến đón, nhưng xe bỗng bị hỏng, phu nhân nói tự mình bắt xe về nhà”
Quan Triều Viễn nhanh chóng ngắt máy, lại bắt đầu gọi cho Triệu Ni Ni.
Ba người làm, anh chỉ có phương thức liên lạc của Triệu Ni Ni.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
“Alo, ông chủ, muộn như này ngài còn gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”
“Phu nhân về nhà chưa?”
“Phu nhân á, cô ấy còn chưa về, người phụ nữ này, ngày nào cũng ăn chơi vất vưởng ở bên ngoài, giờ cũng không biết lại chạy đi đâu rồi, ông chủ, tôi cảm thấy ngài nên dạy dỗ cô ta cẩn thận..”
Bỗng đầu dây bên kia một trận hoảng loạn.
“Là điện thoại của ông chủ… mau đưa cho tôi, sao lại giằng điện thoại của tôi!” Có người đang giành giật nhau.
Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng của dì Phương.
Chương 403
“Ông chủ, đến giờ phu nhân vẫn chưa về, tôi gọi cho cô ấy mấy cuộc điện thoại liền đều không kết nối được, cậu mau phái người đi tìm phu nhân đi” Giọng nói của dì Phương cực kỳ khẩn thiết.
Quan Triều Viễn ngắt máy, nhảy từ trên cây xuống.
Anh nhanh chóng quay về biệt thự, anh đã cực kỳ chắc chắn, người mà Mục Chỉ Huyên tiên đoán kia chính là Tô Lam!
Tô Lam là con dâu của Mục Chỉ Huyên, đương nhiên sẽ là người có liên quan với bà! Anh trực tiếp xông vào phòng của Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo.
Lúc này, Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đang làm chuyện không thể miêu tả, bỗng có người xông vào, hai người đều giật mình.
“Tên nhóc thối, vào cửa cũng không biết gõ sao?” Bị là hỏng chuyện tốt, đương nhiên Quan Hạo không thoải mái.
Quan Triều Viễn nhanh chóng quay người đi.
“Mẹ, cô gái mẹ tiên tri hôm nay, ở nơi nào?”
Mục Chỉ Huyên nhìn Quan Hạo, lại nhìn Quan Triều Viễn.
Mỗi lần bà tiên tri chẳng qua chỉ là một vài cảnh vụn vặt mà thôi.
“Mẹ nghe thấy tiếng máy bay, chắc là ở gần sân bay”
“Con quay về đây!” Quan Triều Viễn ném lại câu này rồi chạy vọt đi.
“Cái tên nhóc thối này!” Quan Hạo mắng chửi, lập tức đứng dậy đóng cửa.
Quan Triều Viễn chạy như điên trên đường.
Tô Lam, nhất định em không được có chuyện gì, không được có chuyện gì.
Lúc này, ở gần sân bay.
Tô Lam ngã trên mặt đất, thở hồng hộc.
Trong màn đêm, trong mũi cô toàn là mùi máu tanh nồng nặc.
Mấy tên đàn ông cao lớn đang quây xung quanh cô, bọn họ cũng không ngờ người phụ nữ này lại không chịu nổi một đòn như thế.
“Đại ca, chủ thuê đã nói là chúng ta phế bỏ một cái chân của người phụ nữ này, ngoài ra, hihihi..”
Người đàn ông đang nói, vẻ mặt cười dâm đãng.
Tô Lam bò trên mặt đất, nỗi đau trên cơ thể khiến cô lịm đi, lời của những người này cô không nghe thấy.
“Mày thấy chỗ đó của cô ta liên tục chảy máu, mày còn ra tay được?”
Vừa rồi tên kia còn cười dâm đãng, lập tức lấy đèn pin soi về phía Tô Lam.
Chỉ thấy nơi đó của cô toàn là máu tươi, đang chảy dọc theo đùi.
“Đm thật là xúi quẩy! Thế này còn làm kiểu gì chứ? Khiến cả người toàn là máu!” Tên đàn ông mặt cười dâm đãng lúc này đã mất hết hứng thú, nhổ nước bọt xuống đất.
Một tên đàn ông khác lấy ra một cây gậy.
Đại ca, không phải nói muốn đánh dây một cái chân của cô ta sao? Vẫn chưa làm xong đâu!” Nói rồi, tên kia liền định nhấc gậy gỗ lên đập về phía chân của Tô Lam.
Tên đàn ông được gọi là đại ca kia lập tức nắm lấy cây gậy gõ.
“Không cần nữa”
“Đại cả, đây là do chủ thuê dặn dò”
Chương 404
“Tao thấy cô ta chảy nhiều máu thế này, đây còn là nơi ngoại thành hoang vắng, cũng không có khả năng có người phát hiện, chờ đến lúc có người phát hiện, chác là đã mất máu quá nhiều mà chết, chúng ta đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, không cần nữa đâu”
Ánh mắt của tên đại ca luôn nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
‘Vừa rồi khi ra tay, hắn nhìn thấy ánh mắt quật cường kia, không biết vì sao lại động lòng trắc ẩn.
“Cũng phải, vậy chúng ta rút thôi”
Mấy tên đàn ông thu dọn hiện trường, nhìn xem có còn lưu lại dấu vết gì không rồi nghênh ngang rời đi.
Tên đại ca kia quay đầu lại liếc nhìn Tô Lam.
Cô nhóc, mong là cô có thể sống tiếp.
Ái Y Cốc và thành phố Z cách nhau rất xa, vì thế, khi Quan Triều Viễn đến nơi có tín hiệu thoại khá tốt, liền lập tức lệnh cho Doãn Cẩn dẫn người đến gần sân bay tìm kiếm.
Thế nhưng, câu trả lời của Doãn Cẩn là không hề thấy người.
“Tô Lam, nhất định em không thể có chuyện, không được có chuyện gì.” ở trong xe, Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam trong lòng.
“Lái nhanh lên!” Quan Triều Viễn tức giận gầm lên với lái xe ở phía trước.
Xe đến bệnh viện Q.M rất nhanh, trên đường, Doãn Cẩn đã liên hệ với bệnh viện để chuẩn bị tốt.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam đi một mạch vào phòng cấp cứu, toàn bộ các bác sĩ đều giống như gặp đại dịch, đi vào phòng cấp cứu.
Viện trưởng Châu Lễ Thành cũng ở đây, được ông khuyên giải, Quan Triều Viễn mới chịu ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh căng thẳng đi đi lại lại ở bên ngoài.
Tô Lam, nhất định em không được có chuyện gì!
Anh bắt đầu hận bản thân, vì sao đột nhiên lại rời đi, vì sao trước khi rời đi không dặn Doãn Cẩn bảo vệ cho Tô.
Tô Lam cẩn thận!
Một lúc sau, Tô Lam được đưa tới phòng phẫu thuật.
Một bác sĩ nữ khí khái anh hùng liếc nhìn Quan Triều Viễn ở ngoài cửa, rồi đi vào phòng phẫu thuật.
Chương 405
Châu Lễ Thành đi tới.
“Viện trưởng Châu, thế nào rồi?”
Châu Lễ Thành thở dài một hơi: “Chủ tịch Quan, phu nhân của ngài tạm thời không có gì đáng ngại”
“Cả người cô ấy đều là máu, ông còn nói không có gì đáng ngại? Đưa cô ấy vào phòng phẫu thuật để làm gì?”
Châu Lễ Thành lại thở dài.
“Lát nữa, sẽ có bác sĩ nói với ngài, ngài chuẩn bị tâm lý trước, phu nhân của ngài không có nguy hiểm đến tính mạng”
Quan Triều Viễn nhíu mày, nếu không nguy hiểm đến tính mạng, vậy Châu Lễ Thành cứ thở dài là có chuyện gì?
“Chủ tịch Quan, lát nữa, em trai của phu nhân muốn đến chỗ tôi làm kiểm tra hàng loạt, tôi còn phải đi chuẩn bị một chút, tôi đi trước đây”
“Được”
Quan Triều Viễn đầu óc mơ hồ, chỉ nghe thấy Châu Lễ Thành nói có việc, không hề nghe rõ ràng, ông ta bận cái gì, chỉ là thuận miệng đáp một tiếng.
Châu Lễ Thành rời đi.
Quan Triều Viễn hơi bình tĩnh một chút, ít nhất không nguy hiểm đến tính mạng, với trình độ của Châu Lễ Thành, ông ta nói không nguy hiểm đến tính mạng, chắc là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng vì sao vẫn chưa ra chứ?
Quan Triều Viễn đứng dậy, đi về phía phòng phẫu thuật xem sao, nhưng không thấy cái gì, anh đẩy cửa định đi vào.
Hai y tá ở bên ngoài liền ngăn anh lại.
“Chủ tịch Quan, ngài không thể vào, giờ đang làm phẫu thuật!”
“Không phải không nguy hiểm đến tính mạng sao? Sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?” Quan Triều Viễn chất vấn.
“Chủ tịch Quan, ngài mau ra ngoài đi, trong phòng phẫu thuật phải hoàn toàn khử trùng, ngài tuyệt đối không thể vào, bằng không dễ ang theo vi khuẩn, cực kỳ bất lợi cho bệnh nhân!”
Quan Triều Viễn nghe thấy vậy, lập tức ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không nguy hiểm đến tính mạng, vì sao vẫn còn đang phẫu thuật chứ?
Đầu óc anh cực kỳ rối rắm.
Rốt cuộc Tô Lam thế nào rồi?
Anh ngồi trên băng ghế dài, hai tay ôm đầu, sao chuyện lại thành ra thế này chứ?
“Cô nói lại lần nữa xem!”
Quan Triều Viễn gần như gắn câu này ra từ kẽ răng.
“Tôi nói bao nhiêu lần, cũng như vậy, cô ấy đã sảy thai, đứa trẻ mất rồi, nếu giờ anh cảm thấy đau lòng, vì sao lúc cô ấy mang thai không chăm sóc cô ấy tử tế chứ?
Ngược lạ Cô thấy vết thương trên người Tô Lam, rõ ràng là do tay đấm chân đạp tạo thành.
Vì thế, đương nhiên cô cho rằng Quan Triều Viễn đánh đập Tô Lam, vì thế mới dẫn tới bi kịch thế này.
“Không thể nào! Cô ấy không thể sảy thai! Chuyện này là không thể!”
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Sao Tô Lam có thể sảy thai chứ?
Chương 406
“Vậy thì phải hỏi bản thân anh” Chung Vũ Lăng cười lạnh.
“Không thể nào, đây là chuyện không thể nào! Cô ấy có thai lúc nào thế, sau khi chúng tôi thân mật, cô ấy luôn uống thuốc tránh thai! Sao có thể chứ?”
Quan Triều Viễn lắc đầu, lời này không phải là nói cho Chung Vũ Lăng nghe, mà là lẩm bẩm một mình.
Chung Vũ Lăng nghe thấy lời này, lại càng thêm ghê tởm người đàn ông trước mắt.
Làm chuyện đó với vợ mình khi mang thai, thậm chí còn cho cô ấy uống thuốc tránh thai!
“Có phải cô đang lừa tôi không?”
Tính ra lúc đó đứa nhỏ đã hơn một tháng rồi.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị thứ gì đó đục khoét.
Loại đau đớn không nói thành lời này đang từ từ nuốt chứng anh!
Sự không tin tưởng lúc đầu trong anh, giờ trở thành tuyệt vọng!
Không sai, đó chính là một loại tuyệt vọng!
“Gặp phải loại đàn ông như các người cũng thật đen đủi, vợ đang mang bầu thì tay đấm chân đạp, giờ đứa trẻ không còn nữa thì lại hối hận: Chung Vũ Lăng châm chọc một phen rồi bỏ đi luôn.
Lần phẫu thuật này, cô cũng mệt rồi.
Các y tá đẩy Tô Lam ra khỏi phòng phẫu thuật.
Quan Triều Viễn thấy khuôn mặt của Tô Lam trắng bệch như giấy.
Không có chút máu nào!
Cả người anh run lẩy bẩy.
Người phụ nữ của anh sảy thai rồi.
Bọn họ từng có một đứa con.
Trong khi anh chưa hề hay biết về sự tồn tại của nó, nó đã không còn nữa.
“Chủ tịch Quan, ngài đừng quá buồn, phu nhân trẻ như này, sau này vẫn còn có cơ hội mang thai” Y tá không biết tình hình, an ủi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.