Chương 3471
Mộc Hoa
14/07/2023
Chương 4041
“Cô giáo Bách Linh, trước đây em cố ý chọc giận cô, đây là em không đúng, cô cho.
em xin lỗi, anh có thể tha lỗi cho em được không ạ?”
Khi Quan Tử Việt nói vậy, cô giáo Bách Linh liền ngây ngẩn cả người Cũng vào lúc này Quan Triều Viễn cúi đầu và bước xuống xe.
Mặc dù khi khai giảng cô đã nhìn thấy Quan Triều Viễn vài lần, nhưng mỗi lần cô giáo Bách Linh nhìn anh ta đều nhịn không được mà đỏ mặt, tim đập dồn dập.
Thảo nào bạn nhỏ Quan Tử Việt bộ dạng lại xinh xản, dễ thương như vậy, gen này cũng thực sự quá lợi hại rồi!
“Cô giáo Bách Linh, trước đây đúng là Quan Tử Việt rất nghịch ngợm, sau này cậu bé sẽ cố gắng học hành chăm chỉ”
Thấy thái độ của Quan Triều Viễn tốt như vậy, sự khó chịu trước đó của cô giáo Bách Linh không biết đã bay đến ngã rẽ nào rồi, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao, thật ra bạn nhỏ này thật sự rất thông minh!”
“Vậy thì về sau, vẫn còn làm phiền cô giáo nhiều”
“Không có gì, không có gì, việc nên làm, là việc nên làm thôi ạ..”
Nhìn thấy cô giáo Bách Linh dẫn Việt vào lớp học, Quan Triều Viễn xoay người lại Về xe.
Anh vừa ngồi vào chỗ, bên tai đã nghe thấy giọng nói có chút chua chát của Tô Lam truyền đến: “Nhìn xem, cho dù cậu Quan của chúng ta đã làm cha rồi, vẫn còn sức hấp dẫn không thua gì thời sung sức”
Quan Triều Viễn ngửi thấy nông nặc mùi giấm chua, quay đầu nhìn về phía Tô Lam.
“Vừa rồi anh không nhìn thấy. Khi cô giáo.
Bách Linh nói chuyện, cô ấy liền mặt đỏ tai hồng, tay chân cũng không biết để chỗ nào!”
Tô Lam không phải thực sự ghen tuông mà chỉ muốn trêu chọc chồng mình.
Cô đưa tay nhéo mặt Quan Triều Viễn: “Thật là, đã là cha của ba đứa nhỏ rồi. Tại sao mà da dẻ còn tốt thế này chứ? Thậm chí còn không hề thấy già đi một chút nào, nếu cứ tiếp tục thế này, về sau em chẳng phải đề phòng khắp nơi hay sao?”
“Chồng của em dung mạo xinh đẹp như hoa thì không thích, chẳng lẽ em muốn anh phải già xấu xí thì em mới vui vẻ sao?”
Quan Triều Viễn nhàn nhạt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười.
Tô Lam cứ như vậy giữ khuôn mặt của Quan Triều Viễn, xoa nãn tỉ mỉ từ trên xuống dưới, còn thật sự cẩn thận và nghiêm túc, lúc này mới mở miệng nói: “Vẫn là cứ như thế này thì tốt hơn. Em nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy khuôn mặt của anh là đẹp nhất. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt này, em còn có thể ăn thêm vài bát cơm!”
“Ở nhà muốn nhìn bao lâu đều được, nhưng nếu bây giờ còn không đi, em có thể sẽ đến muộn đói!”
Khi Quan Triều Viễn nói lêu này, ánh mắt anh quét nhẹ về phía bảng điều khiển trung tâm của xe.
Tô Lam nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện lúc này đã là tám giờ năm mươi “Ôi trời ơi, không xong rồi, em sắp muộn rồi!”
Tô Lam kinh hãi hô lên một tiếng, nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của mình, thắt dây an toàn: “Chồng à, nhanh lên, nhanh lên! Hôm nay có đối tác mới muốn quay tuyên truyền hình ảnh, em phải qua đó để quan sát, tuyệt đối không thể đến muộn được!”
Quan Triều Viễn đếm thời gian, từ nơi này qua đến chỗ đó khoảng tầm chín chờ là có thể đến được.
Vì vậy, anh liền bóp chặt cảm Tô Lam, búng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Một chút ngon ngọt cũng không cho, mà còn muốn bắt anh làm việc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.