Chương 386
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 409
“Giờ chị ấy đang ở đâu?”
“Ở trong phòng bệnh chuyên dùng của Chủ tịch Quan, tầng trên cùng”
Tô Kiêm Mặc nhanh chóng chạy lên tầng.
Khi cậu bị chắn trước cửa phòng bệnh, đứng thở hồng hộc, vừa khéo Quan Triều Viễn cũng quay lại.
“Anh rể, chị em sao rồi?”
“Kiêm Mặc?”
“Có phải chị ấy có chuyện gì rồi không? Chị em đâu? Chị em đâu?” Tô Kiêm Mặc thở hồng hộc từng hơi, sắc mặt bỗng biến thành màu xanh tím.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, Tô Kiêm Mặc ngã trên mặt đất.
Phòng điều trị tích cực
Tình trạng của Tô Kiêm Mặc rất đặc biệt, chuyển thẳng từ phòng cấp cứu sang phòng điều trị tích cực.
Quan Triều Viễn cách tấm kính trong phòng điều trị tích cực , nhìn Tô Kiên Mặc bị cảm đủ các loại ống truyền dây dẫn khắp người, máy móc trong phòng hiển thị đủ các loại số liệu, phát ra tiếng kêu không theo tiết tấu.
Châu Lễ Thành đi từ trong ra.
“Nó sao rồi?”
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính vàng trên mũi lên.
“Chủ tịch Quan, chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói đi”
Quan Triều Viễn gật đầu, cùng Châu Lễ Thành đến phòng làm việc của viện trưởng.
Châu Lễ Thành còn khóa cửa phòng làm việc lại.
“Viện trưởng Châu, có chuyện gì ông nói thẳng đi”
Giờ Tô Lam còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, hiện giờ Tô Kiêm Mặc lại vào phòng điều trị tích cực, Quan Triều Viễn lòng như lửa đốt.
“Lần này, sợ là đứa nhỏ này không qua được”
Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
“Khoảng thời gian trước nó nói sau khi thay thuốc xong cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cũng không đến nỗi..”
Giọng nói của Quan Triều Viễn hơi run run.
Nếu Tô Lam tỉnh lại, biết em trai mình không ổn nữa, vậy không phải là muốn mạng của cô sao?
“Giờ chị ấy đang ở đâu?”
“Ở trong phòng bệnh chuyên dùng của Chủ tịch Quan, tầng trên cùng”
Tô Kiêm Mặc nhanh chóng chạy lên tầng.
Khi cậu bị chắn trước cửa phòng bệnh, đứng thở hồng hộc, vừa khéo Quan Triều Viễn cũng quay lại.
“Anh rể, chị em sao rồi?”
“Kiêm Mặc?”
“Có phải chị ấy có chuyện gì rồi không? Chị em đâu? Chị em đâu?” Tô Kiêm Mặc thở hồng hộc từng hơi, sắc mặt bỗng biến thành màu xanh tím.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, Tô Kiêm Mặc ngã trên mặt đất.
Phòng điều trị tích cực
Tình trạng của Tô Kiêm Mặc rất đặc biệt, chuyển thẳng từ phòng cấp cứu sang phòng điều trị tích cực.
Quan Triều Viễn cách tấm kính trong phòng điều trị tích cực , nhìn Tô Kiên Mặc bị cảm đủ các loại ống truyền dây dẫn khắp người, máy móc trong phòng hiển thị đủ các loại số liệu, phát ra tiếng kêu không theo tiết tấu.
Châu Lễ Thành đi từ trong ra.
“Nó sao rồi?”
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính vàng trên mũi lên.
“Chủ tịch Quan, chúng ta đến phòng làm việc của tôi nói đi”
Quan Triều Viễn gật đầu, cùng Châu Lễ Thành đến phòng làm việc của viện trưởng.
Châu Lễ Thành còn khóa cửa phòng làm việc lại.
“Viện trưởng Châu, có chuyện gì ông nói thẳng đi”
Giờ Tô Lam còn đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh lại, hiện giờ Tô Kiêm Mặc lại vào phòng điều trị tích cực, Quan Triều Viễn lòng như lửa đốt.
“Lần này, sợ là đứa nhỏ này không qua được”
Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
“Khoảng thời gian trước nó nói sau khi thay thuốc xong cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cũng không đến nỗi..”
Giọng nói của Quan Triều Viễn hơi run run.
Nếu Tô Lam tỉnh lại, biết em trai mình không ổn nữa, vậy không phải là muốn mạng của cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.