Chương 388
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 411
Vì thế, bọn họ bất đầu đánh bắt, sống bằng máu của động vật, thế nhưng, máu động vật căn bản không thể so với máu của loài người, điều này cũng khiến năng lực của ma cà rồng ngày càng yếu đi.
Có vài cá thể ma cà rồng sẽ đến kho máu của bệnh viện hoặc trung tâm huyết học để trộm máu, hoặc là tích trữ, đề phòng đến lúc cần dùng.
Thế nhưng, chuyện này cũng không thể so sánh với việc trực tiếp hút máu từ cơ thể người sống, chỉ có dòng máu đang chảy, tươi mới mới là thức ăn tốt nhất cho bọn họ.
Khi ma cà rồng không hút máu người, máu của bọn họ trở nên cực kỳ quý giá.
Có thể nói, máu của ma cà rồng chính là mạng sống của bọn họ.
Máu chảy mất không chỉ khiến năng lượng trong cơ thể họ yếu đi, thậm chí còn sẽ khiến họ mất mạng.
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính.
“Nếu muốn cứu cậu ấy, sợ là chỉ có con đường này để đi mà thôi, hơn nữa, nếu dùng máu của ngài để cứu cậu ấy, tôi cũng không thể đảm bảo có thể thành công một trăm phần trăm”
Quan Triều Viễn lặng lẽ cúi đầu xuống.
“Cứu thế nào? Nếu dùng máu của tôi để cứu nó?” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm thấp đến đáng sợ.
Trong đầu anh toàn là khuôn mặt tráng bệch của Tô Lam.
Vì Tô Lam, anh tuyệt đối không thể để Tô Kiêm Mặc chết!
“Trực tiếp tiêm máu của ngài vào tim của cậu ấy, máu của ngài có năng lượng mạnh mẽ, nói không chừng có thể cứu cậu ấy”
Quan Triều Viễn không nói gì.
“Chủ tịch Quan, xem tạo hóa của cậu ấy đi, nói không chừng tối nay cậu ấy có thể tỉnh lại”
“Ừ” Quan Triều Viễn đứng dậy, đi ra ngoài.
Tâm trạng của anh hiện giờ cực kỳ phức tạp.
Phải biết rằng, vợ của anh lúc này đang nằm trên giường bệnh, em vợ của anh đã nguy hiểm cận kề, mà anh còn là một người bố vừa mất đi đứa con của mình.
Anh vẫn chưa kịp đau buồn, tất cả mọi thứ đã đè nặng lên người anh.
Mỗi bước đi của Quan Triều Viễn đều tràn đầy cảm giác bất lực.
Đôi mắt màu lam, lần đầu tiên nhuộm lên sự đau thương vô bờ.
Cửa phòng bệnh VỊP
“Tôi nghe nói Tô Lam nhập viện rồi, có chuyện gì thế?”
Dạ Bân đi tới.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại mà Quan Triều Viễn không nghe máy, chỉ đành gọi cho Doãn Cẩn, là Doãn Cẩn nói cho anh chuyện Tô Lam nhập viện.
“Sảy thai…”
Quan Triều Viễn đứng ngoài hành lang, nhìn cửa sổ.
“Sảy thai?”
Nghe được tin tức này, Dạ Bân cũng cực kỳ chấn động.
Anh biết thân phận của Quan Triều Viễn.
“Không phải cậu và Tô Lam không thể sinh con sao?”
Vì thế, bọn họ bất đầu đánh bắt, sống bằng máu của động vật, thế nhưng, máu động vật căn bản không thể so với máu của loài người, điều này cũng khiến năng lực của ma cà rồng ngày càng yếu đi.
Có vài cá thể ma cà rồng sẽ đến kho máu của bệnh viện hoặc trung tâm huyết học để trộm máu, hoặc là tích trữ, đề phòng đến lúc cần dùng.
Thế nhưng, chuyện này cũng không thể so sánh với việc trực tiếp hút máu từ cơ thể người sống, chỉ có dòng máu đang chảy, tươi mới mới là thức ăn tốt nhất cho bọn họ.
Khi ma cà rồng không hút máu người, máu của bọn họ trở nên cực kỳ quý giá.
Có thể nói, máu của ma cà rồng chính là mạng sống của bọn họ.
Máu chảy mất không chỉ khiến năng lượng trong cơ thể họ yếu đi, thậm chí còn sẽ khiến họ mất mạng.
Châu Lễ Thành đẩy gọng kính.
“Nếu muốn cứu cậu ấy, sợ là chỉ có con đường này để đi mà thôi, hơn nữa, nếu dùng máu của ngài để cứu cậu ấy, tôi cũng không thể đảm bảo có thể thành công một trăm phần trăm”
Quan Triều Viễn lặng lẽ cúi đầu xuống.
“Cứu thế nào? Nếu dùng máu của tôi để cứu nó?” Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm thấp đến đáng sợ.
Trong đầu anh toàn là khuôn mặt tráng bệch của Tô Lam.
Vì Tô Lam, anh tuyệt đối không thể để Tô Kiêm Mặc chết!
“Trực tiếp tiêm máu của ngài vào tim của cậu ấy, máu của ngài có năng lượng mạnh mẽ, nói không chừng có thể cứu cậu ấy”
Quan Triều Viễn không nói gì.
“Chủ tịch Quan, xem tạo hóa của cậu ấy đi, nói không chừng tối nay cậu ấy có thể tỉnh lại”
“Ừ” Quan Triều Viễn đứng dậy, đi ra ngoài.
Tâm trạng của anh hiện giờ cực kỳ phức tạp.
Phải biết rằng, vợ của anh lúc này đang nằm trên giường bệnh, em vợ của anh đã nguy hiểm cận kề, mà anh còn là một người bố vừa mất đi đứa con của mình.
Anh vẫn chưa kịp đau buồn, tất cả mọi thứ đã đè nặng lên người anh.
Mỗi bước đi của Quan Triều Viễn đều tràn đầy cảm giác bất lực.
Đôi mắt màu lam, lần đầu tiên nhuộm lên sự đau thương vô bờ.
Cửa phòng bệnh VỊP
“Tôi nghe nói Tô Lam nhập viện rồi, có chuyện gì thế?”
Dạ Bân đi tới.
Anh gọi mấy cuộc điện thoại mà Quan Triều Viễn không nghe máy, chỉ đành gọi cho Doãn Cẩn, là Doãn Cẩn nói cho anh chuyện Tô Lam nhập viện.
“Sảy thai…”
Quan Triều Viễn đứng ngoài hành lang, nhìn cửa sổ.
“Sảy thai?”
Nghe được tin tức này, Dạ Bân cũng cực kỳ chấn động.
Anh biết thân phận của Quan Triều Viễn.
“Không phải cậu và Tô Lam không thể sinh con sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.