Chương 398
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 423
“Được, tôi kiềm chế một chút.”
Tô Lam trợn tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn, dễ nói chuyện vậy sao?
Trời ạ, đây vẫn còn là Quan Triều Viễn mà cô quen biết kia sao?
Rất nhanh, y tá tìm y tá trưởng của bệnh viện tới, y tá trưởng đã hơi lớn tuổi, nhưng cắm kim một phát được luôn.
Một ngày truyền nước lại bắt đầu.
Doãn Cẩn đưa giấy tờ công việc đến phòng bệnh cho Quan Triều Viễn, khi Tô Lam truyền nước, Quan Triều Viễn liền làm việc ở bên cạnh.
Tô Lam cảm thấy buồn chán, một tay truyền nước, một tay bắt đầu chơi điện thoại.
Thấy sắc mặt cô không tốt, anh lập tức đứng lên, đi tới, ngồi xuống bên giường.
Liếc qua màn hình điện thoại của Tô Lam.
Một tay của Quan Triều Viễn khoác lên vai của Tô Lam, kéo cô vào lòng mình.
“Vẫn không cam tâm sao?”
“Tô Lam cười khổ.
Sao có thể cam tâm chứ?
“Vẫn ổn…
“Không sao, lần này cho cô ta quay đi, sau này cô muốn quay tôi sắp xếp đội ngũ tốt nhất cho cô, muốn quay thế nào thì quay thế đó.”
Quan Triều Viễn dịu dàng thế này khiến Tô Lam hơi không quen.
Cô mim cười, gạt đầu với Quan Triều Viễn.
Cô muốn quay thế nào thì quay thế đó.
Chác là anh rất để ý đến cô nhỉ?
Quan Triều Viễn duôi tay, vuốt mái tóc mềm mại của Tô Lam.
“Có phải cảm thấy buồn chán không?”
“Hơi hơi.
Đương nhiên sẽ buồn chán rồi, một tay của cô truyền nước, chỉ có thế năm trên giường, đến xuống đất cũng không được, trong tay lại chỉ có điện thoại.
“Được, tôi kiềm chế một chút.”
Tô Lam trợn tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn, dễ nói chuyện vậy sao?
Trời ạ, đây vẫn còn là Quan Triều Viễn mà cô quen biết kia sao?
Rất nhanh, y tá tìm y tá trưởng của bệnh viện tới, y tá trưởng đã hơi lớn tuổi, nhưng cắm kim một phát được luôn.
Một ngày truyền nước lại bắt đầu.
Doãn Cẩn đưa giấy tờ công việc đến phòng bệnh cho Quan Triều Viễn, khi Tô Lam truyền nước, Quan Triều Viễn liền làm việc ở bên cạnh.
Tô Lam cảm thấy buồn chán, một tay truyền nước, một tay bắt đầu chơi điện thoại.
Thấy sắc mặt cô không tốt, anh lập tức đứng lên, đi tới, ngồi xuống bên giường.
Liếc qua màn hình điện thoại của Tô Lam.
Một tay của Quan Triều Viễn khoác lên vai của Tô Lam, kéo cô vào lòng mình.
“Vẫn không cam tâm sao?”
“Tô Lam cười khổ.
Sao có thể cam tâm chứ?
“Vẫn ổn…
“Không sao, lần này cho cô ta quay đi, sau này cô muốn quay tôi sắp xếp đội ngũ tốt nhất cho cô, muốn quay thế nào thì quay thế đó.”
Quan Triều Viễn dịu dàng thế này khiến Tô Lam hơi không quen.
Cô mim cười, gạt đầu với Quan Triều Viễn.
Cô muốn quay thế nào thì quay thế đó.
Chác là anh rất để ý đến cô nhỉ?
Quan Triều Viễn duôi tay, vuốt mái tóc mềm mại của Tô Lam.
“Có phải cảm thấy buồn chán không?”
“Hơi hơi.
Đương nhiên sẽ buồn chán rồi, một tay của cô truyền nước, chỉ có thế năm trên giường, đến xuống đất cũng không được, trong tay lại chỉ có điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.