Chương 3889
Mộc Hoa
14/10/2023
Chương 4461
Mắt cô chợt lóe lên, cô quay người đi vào văn phòng của mình. Sau khi đóng cửa lại, cô nhấn nút nhận điện thoại: ‘Bảo Lan?”
“Tô Lam, có phải chuyện của Asius khó giải quyết lắm không? Dạo này Weibo và báo chí toàn là tin tức về bọn họ, tao thật sự có hơi lo cho bọn mày đói”
Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Bảo Lan cố ý hạ giọng mình xuống thật nhỏ, hơn nữa từ tiếng cô ấy phát ra, có thể nghe ra được, hẳn hiện tại cô ấy đang ở trong một không gian hẹp và kín.
“Bây giờ chuyện của Asius đã hoàn toàn nằm trong sự không chế của bọn tao rồi, không còn vấn đề gì nữa, mày đừng lo!” Tô Lam vừa trấn an Nguyễn Bảo Lan vừa hỏi: “Còn mày, bây giờ mày còn đang ở nhà cũ của nhà họ Thẩm à?”
Bên kia truyền đến tiếng nói rất cảnh giác của Nguyễn Bảo Lan: “Ừ, tao còn ở đó.”
“Vậy mày phải cẩn thận một chút, sau này không có chuyện gì vẫn phải liên lạc Wechat cho tao! Nếu không, tao sợ không cẩn thận bị Thẩm Tư Huy phát hiện, mày sẽ gặp phiền phức đấy!”
Thấy sau đó Tô Lam còn suy nghĩ cho mình nữa, trong lòng Nguyễn Bảo Lan có cảm giác ấm áp không nói thành lời.
Ngay lúc nãy thôi, lúc cô ấy và Thẩm Tư Huy cùng ăn cơm với và cụ, bà cụ còn nhắc bọn họ sớm sinh cho bà một đứa chắt trai nữa.
Chỉ cần Nguyễn Bảo Lan tưởng tượng đến cô hot girl đã mang thai gần ba tháng kia, thì bỗng nhiên, ngay lúc đó, cô ấy không còn hứng ăn uống gì nữa.
Thậm chí cô ấy cót chút nôn muốn ra nước ngoài, bỏ đi đứa bé ở trong bụng mình.
Có lẽ, chỉ có thế, cô ấy mới có thể quyết tâm đ ến cùng, phá bỏ hoàn toàn những liên hệ của mình với Thẩm Tư Huy.
Vậy nên, sau bữa cơm chiều, cô ấy mới không kìm nổi mà gọi điện thoại nói chuyện với Tô Lam. Một là để hỏi chuyện công ty gần đây một chút, hai là cô ấy cũng muốn hỏi, rốt cuộc khi nào bản thân mới đủ thành công để ra nước ngoài.
“Tô Lam, mày thật tốt quát”
Lúc Nguyễn Bảo Lan mở miệng nói chuyện, không hiểu vì sao cô ấy lại cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên.
Cô ấy cũng đã dốc sức ở thành phố Ninh Lâm nhiều năm như vậy, vậy mà cuối cùng chỉ có Tô Lam là một người bạn có thể nói được với cô ấy những câu thật lòng.
Ngãm nghĩ lại, cô ấy cũng cảm thấy lòng hơi chua xót.
“Bảo Lan, vì chuyện của Asius ở bên này tiến hành rất thuận lợi, nên có thể thời gian mày xuất ngoại sẽ sớm hơn một chút! Mày đã suy nghĩ thật kỹ chưa?”
Lời của Tô Lam khiến Nguyễn Bảo Lan sửng sốt trong vài giây.
Trong nháy mắt do dự này, dường như cô ấy nhớ đến chuyện gì đó.
Chỉ là một lát sau giọng nói của cô ấy đã trở nên càng chắc chắn hơn: “Tao đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này không ai có thể khiến tao thay đổi suy nghĩ được!”
“Vậy thì được, đến lúc đó, có tin gì tao sẽ báo ngay cho mày biết.”
“Được!”
Sau khi Nguyễn Bảo Lan vô cùng nặng nề mắt cắt đứt cuộc trò chuyện, cả người cô ấy cứ thế mà ngây dại ra tại chỗ.
Cô ấy nhìn chằm chằm màn hình đã biến đen, nửa ngày cũng chưa hồi hồn lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.