Chương 3891
Mộc Hoa
14/10/2023
Chương 4463
“Tôi ghét anh, vừa thấy anh là tôi ghê tởm rồi!”
“Em!”
Cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng lời nói ra lại khiến người ta giận dữ như thế.
Thẩm Tư Huy giận đến mức hốc mắt cũng đỏ lên.
“Dù sao khế ước kết hôn của chúng †a cũng sẽ hết hạn nhanh thôi, vì sao anh không chịu ký lên đơn xin ly hôn?”
“Phải đấy, tôi muốn như vậy đấy, tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh thế này nữa!”
“Tôi không muốn trở thành bia ngắm để công kích của đám ong bay bướm loạn bên cạnh anh nữa!”
“Chúng ta ly… ưml”
Hai chữ ly hôn còn chưa nói ra khỏi miệng, môi của Nguyễn Bảo Lan đã trực tiếp bị môi của Thẩm Tư Huy áp lên.
Thấy tên khốn kiếp này lại có suy nghĩ muốn bắt nạt mình, Nguyễn Bảo Lan giận đến mức cả người run lên.
5Ù) Nguyễn Bảo Lan dồn hết toàn lực phản kháng, thậm chí còn cùng sử dụng †ay chân, không ngừng tay đấm chân đá vào Thẩm Tư Huy.
Chỉ cần mỗi khi tưởng tượng đến cô hot girl mang thai kia, lòng cô ấy cứ như bị một con dao sắc bén đâm vào.
Nhưng lần nào cô ấy cũng làm bộ như không có gì cả, tiếp tục ở bên cạnh Thẩm Tư Huy, làm chuyện thân mật nhất vốn chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm.
Thật sự cô ấy không thể chịu nỗi nữa!
Cô ấy cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục nhân nhịn như vậy, sớm muộn gì nó cũng gây ra chứng uất ức.
“Đồ khốn, buông, buông ral”
Lúc này Nguyễn Bảo Lan đã sớm thẹn quá thành giận.
Cô ấy không còn giữ bộ dạng yếu ớt khi xưa nữa, bắt đầu điên cuồng mắng 1o.
Nhưng chính cô ấy cũng không biết, cô ấy càng phản kháng như thế, trái lại càng khơi dậy h@m muốn chinh phục giấu thật sâu trong lòng Thẩm Tư Huy.
Tay đưa lên bị anh ta mạnh mẽ giữ lại. Hai tay của cô ấy bị nắm lại, đặt lên trên tường.
Cả người căn bản là không có cách nào nhúc nhích.
Đáng giận!
Nguyên Bảo Lan chỉ cảm thấy môi mình bị cắn xé, đau vô cùng.
Thậm chí cả một câu nói đầy đủ, cô ấy cũng không nói được.
Cô ấy nhìn chằm chằm Thẩm Tư Huy vô cùng phân nộ. Nếu tay mình đã bị nắm lại, vậy thì dùng chân đá.
Chỉ là chân cô ấy vừa đưa lên thôi, cô ấy đã bị Thẩm Tư Huy phát hiện.
Tay phải đưa ra ngoài giữ lấy đùi của cô ấy một phen, mạnh mẽ cố định nó lên lưng của mình.
Từ đó, thậm chí cả một khả năng phản kháng cơ bản, Nguyễn Bảo Lan cũng không có.
Cả người cứ thế mà bị áp chế.
Vì phẫn nộ, căn bản cô ấy không kịp suy nghĩ, rằng trong giờ này khắc này, rốt cuộc hành động của hai người hiện tại trông mờ ám đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.