Chương 4000
Mộc Hoa
14/10/2023
Chương 4573
Nhưng Quan Triều Viễn có thể thấy được sự đau thương lan tràn trong mắt cô ta.
Nhưng thế thì đã sao? Vật đổi sao dời, thế sự thường thay đổi bất ngờ.
Trong mấy năm ngắn ngủi có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như Tô Lam, ví dụ như Quan Tử Việt, ví dụ như Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ, đều là những người mà trước kia Quan Triều Viễn không dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ họ lại rõ ràng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Ngay khi Quan Tử Việt vừa chào đời, Quan Triều Viễn đã thề nhất định phải che chở bốn mẹ con suốt đời. Bất kể người xuất hiện trước mặt anh là Hạ Phi Dương hay là người khác thì cũng không thể thay đổi quyết định này.
“Thì ra Alexander không nói đùa.
Những gì anh ấy nói đều là sự thật..” Hạ Phi Dương sững sờ nhìn cô gái cười tươi như hoa trên màn hình điện thoại của Quan Triều Viễn.
“Tôi ra ngoài gọi điện thoại trước đây.” Quan Triều Viễn xoay người đi ra ngoài.
“Phi Dương, em đã thấy chưa?”
Sau lưng Quan Triều Viễn đột nhiên truyền tới giọng nói của Alexander, tràn đầy trào phúng và khinh thường. Quan Triều Viễn không vì Alexander mà dừng bước. Đã sắp tám giờ, buổi họp báo của Tô Lam sắp kết thúc rồi. Nhớ tới hôm đó cô ấy hào hứng tặng thư mời cho mình, Quan Triều Viễn thật sự không đành lòng cho cô ấy leo cây. Nếu cô ấy không thể liên lạc với mình thì chắc chắn sẽ rất sốt ruột.
Thấy Quan Triều Viễn không chịu dừng bước, Alexander càng trào phúng: “Anh đã nói rồi, loại đàn ông như cậu ta không có trái tim. Cậu ta chính là một kẻ ý chí sắt đá, không những thế mà còn có mới nới cũ. Tâm Dương mất mạng vì loại đàn ông như cậu ta đúng là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô ấy!”
“Alexander!”
Nghe thấy câu này, Hạ Phi Dương đột nhiên bừng tỉnh, hét lên. Mà Quan Triều Viễn cũng dừng bước, anh xoay người lại, đôi mắt sâu thảm lạnh lẽo như băng tuyết, tỏa ra khí lạnh khiến người ta kinh hồn bạt vía. Anh lạnh lùng nhìn chằm chăm Alexander, gắn từng chữ: “Anh vừa nói gì?”
Hạ Phi Dương sốt ruột đến mức sắp nhảy cẵng lên. Cô ta vội chạy tới bên cạnh Alexander, dùng sức kéo ông ta: “Alexander, anh đừng nói hươu nói vượn!”
Alexander nhìn Hạ Phi Dương, vẻ mặt chắc chắn: “Chuyện đã tới nước này, em còn định giấu cậu ta hả? Cậu ta đã sống hạnh phúc vui vẻ mấy năm trời, thế là đủ rồi! Còn chúng ta thì vẫn sống trong đau khổi Dựa vào đâu mà Quan Triều Viễn có tư cách này?”
“Alexander, tôi van anh, đừng nói nữa, được không? Đừng nói nữal”
Đôi mắt Hạ Phi Dương rơm rớm nước mắt, quay sang nhìn Quan Triều Viễn, thấy sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, khí tức lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc, cứ như sẽ xé rách mọi thứ.
Alexander vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy Hạ Phi Dương gần như van xin, ông ta bỗng nghẹn lời.
“Phi Dương, chị em em kiếp trước nợ cậu ta hay sao vậy? Được, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, cũng sẽ không hỏi tới.
Thế đã được chưa?”
Alexander thất vọng nhìn Hạ Phi Dương, xoay người đi ra ngoài. Chẳng qua khi đi ngang qua bên cạnh Quan Triều Viễn, một bàn tay đè lên vai ông ta, đó là tay của Quan Triều Viễn. Anh không định cho ông ta rời đi.
“Anh vừa mới nói gì?”
Giọng Quan Triều Viễn trở nên vô cùng lạnh lếo, cứ như có một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.