Chương 487
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 676
Tiêu Mạch Nhiên ngẩng đầu, trông thấy một bóng hình quen thuộc qua chiếc gương của phòng trang điểm.
Diệu Hướng Vân, tổng giám đốc đài truyền hình thành phố Z cũng là mẹ của Mục Nhiễm Tranh.
Diệu Hướng Vân phong thái duyên dáng, mặc bộ đồng phục vừa vặn của đài truyền hình đi vào.
Tiêu Mạch Nhiên lập tức xoay người lại.
“Tổng giám đốc Diêu”
Dù sao cũng là tổng giám đốc đài truyền hình, Tiêu Mạch Nhiên không thể không nể mặt.
“Ôi trời, khách sáo, khách sáo quá, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy.”
Diệu Hướng Vân lại gần, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên mím môi mỉm cười.
“Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì vậy? Tôi đang sắp sửa trang điểm chuẩn bị ghi hình tiết mục”
Trước kia Tiêu Mạch Nhiên có gặp Diêu Hướng Vân mấy lần, lần nào bà ta cũng tỏ ra rất thân thiết.
Dĩ nhiên Tiêu Mạch Nhiên cũng biết, đó là Vì Diệu Hướng Vân thấy cô ta ở chung với Quan Triều Viễn nên tưởng hai người họ là người yêu.
Dường như Diệu Hướng Vân cũng nhận ra thái độ của Tiểu Mạch Nhiên đối với mình hơi lạnh nhạt.
“Thực ra cũng không có việc gì, chẳng phải sắp đến Tết sao? Đển Tết dù gì em cũng được nghỉ ngơi, chi bằng cùng Tiểu Viễn nhà chị về nhà chúc Tết, làm quen với mọi người trong nhà đi.”
Mấy người bạn của Quan Triều Viễn đều gọi Quan Triều Viễn là A Viễn , nhưng người lớn nhà họ Mục đều gọi Quan Triều Viễn là Tiểu Viễn giống Mục Chỉ Huyên.
“Liệu có thích hợp không?”
“Không có gì không thích hợp cả, em và Tiểu Viễn yêu nhau lâu như vậy rồi, cũng nên bàn chuyện cưới xin đi chứ?”
Khuôn mặt Tiêu Mạch Nhiên vụt qua vẻ lúng túng, nhưng cô ta đã lường được từ trước.
Cô ta vẫn mỉm cười xinh đẹp.
“Tổng giám đốc Diều, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, tôi và sếp ăn không phải là người yêu.”
“Hả?” Diệu Hướng Vân nghe vậy thì sững sờ.
“Xin chị sau này đừng nói như vậy nữa, tránh để chúng tôi phải xấu hổ, với cả, tôi có thể nói cho chị biết rằng, Sếp Quan đã có người trong lòng rồi.”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Mạch Nhiên luôn giữ nụ cười thản nhiên đúng mực.
Điều này khiến Diệu Hướng Vân lúng túng không biết phải làm sao.
Hai người này chia tay rồi?
Rõ ràng dạo trước Quan Triều Viễn mới bỏ ra ba trăm tỷ thu mua Quốc tế Tinh Hoàng vì Tiêu Mạch Nhiên, bây giờ Tiêu Mạch Nhiên có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy chắc chắn là nhờ Quan Triều Viễn đánh tiếng.
Hai người chia tay nhanh như vậy sao?
Diệu Hướng Vân không ngốc, nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện của Tiêu Mạch Nhiên, ít nhiều bà ta cũng nhận ra bên trong có chuyện gì đó.
“Mạch Nhiên, rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người vẫn đang tốt lành cơ mà? Hai người cãi nhau là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải vì một cuộc cãi vã mà chia tay đâu.”
Tiêu Mạch Nhiên ngẩng đầu, trông thấy một bóng hình quen thuộc qua chiếc gương của phòng trang điểm.
Diệu Hướng Vân, tổng giám đốc đài truyền hình thành phố Z cũng là mẹ của Mục Nhiễm Tranh.
Diệu Hướng Vân phong thái duyên dáng, mặc bộ đồng phục vừa vặn của đài truyền hình đi vào.
Tiêu Mạch Nhiên lập tức xoay người lại.
“Tổng giám đốc Diêu”
Dù sao cũng là tổng giám đốc đài truyền hình, Tiêu Mạch Nhiên không thể không nể mặt.
“Ôi trời, khách sáo, khách sáo quá, giữa chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy.”
Diệu Hướng Vân lại gần, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên mím môi mỉm cười.
“Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì vậy? Tôi đang sắp sửa trang điểm chuẩn bị ghi hình tiết mục”
Trước kia Tiêu Mạch Nhiên có gặp Diêu Hướng Vân mấy lần, lần nào bà ta cũng tỏ ra rất thân thiết.
Dĩ nhiên Tiêu Mạch Nhiên cũng biết, đó là Vì Diệu Hướng Vân thấy cô ta ở chung với Quan Triều Viễn nên tưởng hai người họ là người yêu.
Dường như Diệu Hướng Vân cũng nhận ra thái độ của Tiểu Mạch Nhiên đối với mình hơi lạnh nhạt.
“Thực ra cũng không có việc gì, chẳng phải sắp đến Tết sao? Đển Tết dù gì em cũng được nghỉ ngơi, chi bằng cùng Tiểu Viễn nhà chị về nhà chúc Tết, làm quen với mọi người trong nhà đi.”
Mấy người bạn của Quan Triều Viễn đều gọi Quan Triều Viễn là A Viễn , nhưng người lớn nhà họ Mục đều gọi Quan Triều Viễn là Tiểu Viễn giống Mục Chỉ Huyên.
“Liệu có thích hợp không?”
“Không có gì không thích hợp cả, em và Tiểu Viễn yêu nhau lâu như vậy rồi, cũng nên bàn chuyện cưới xin đi chứ?”
Khuôn mặt Tiêu Mạch Nhiên vụt qua vẻ lúng túng, nhưng cô ta đã lường được từ trước.
Cô ta vẫn mỉm cười xinh đẹp.
“Tổng giám đốc Diều, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, tôi và sếp ăn không phải là người yêu.”
“Hả?” Diệu Hướng Vân nghe vậy thì sững sờ.
“Xin chị sau này đừng nói như vậy nữa, tránh để chúng tôi phải xấu hổ, với cả, tôi có thể nói cho chị biết rằng, Sếp Quan đã có người trong lòng rồi.”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Mạch Nhiên luôn giữ nụ cười thản nhiên đúng mực.
Điều này khiến Diệu Hướng Vân lúng túng không biết phải làm sao.
Hai người này chia tay rồi?
Rõ ràng dạo trước Quan Triều Viễn mới bỏ ra ba trăm tỷ thu mua Quốc tế Tinh Hoàng vì Tiêu Mạch Nhiên, bây giờ Tiêu Mạch Nhiên có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy chắc chắn là nhờ Quan Triều Viễn đánh tiếng.
Hai người chia tay nhanh như vậy sao?
Diệu Hướng Vân không ngốc, nhìn vẻ mặt và cách nói chuyện của Tiêu Mạch Nhiên, ít nhiều bà ta cũng nhận ra bên trong có chuyện gì đó.
“Mạch Nhiên, rốt cuộc chuyện này là sao? Hai người vẫn đang tốt lành cơ mà? Hai người cãi nhau là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải vì một cuộc cãi vã mà chia tay đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.