Chương 500
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 689
“A Dịch, nếu con không xả cơn tức này cho mẹ, mẹ sẽ chết không nhắm mắt! A Dịch.”
Lâm Thanh Phượng khóc lóc than thở giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
“Cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ cho anh nghe đi!” Mộ Dung Dịch lại hét lên với Mộ Dung Ngọc.
“Anh hét với em làm gì? Đâu phải em đánh!” Mộ Dung Ngọc cảm thấy mình bị oan.
“Kể rõ mọi chuyện cho anh nghe.” Mộ Dung Dịch bình tĩnh lại.
“Thật ra chuyện này cũng tại mẹ mình kích động quá, thấy Tô Lam ngồi, chị dâu đứng, cứ tưởng chị dâu bị ai ức hiếp. Mẹ không hỏi đầu đuôi thế nào mà đã xông lên tát Tô Lam một cái!”
Lâm Thanh Phượng lại tiếp tục khóc rên.
“Tô Lam nói cũng đúng mà, bây giờ người ta đâu phải người nhà chúng ta, đương nhiên mẹ không có tư cách đánh cô ta rồi! Kết quả Tô Lam tát lại mẹ một cái.”
“Ở điểm đó, mẹ đánh cô ta thì sao hả? Mẹ đánh cô ta nhưng cô ta lại dám ra tay với người già như mẹ.
Thật ra Lâm Thanh Phượng đã quen với việc đánh Tô Lam rồi, quen tay thành tính nên mới sang đó đánh Tô Lam.
“Mẹ, thật ra người ta nói đúng mà. Tô Lam đã chia tay với anh con rồi, mẹ đâu là gì của người ta nữa. Nhưng mà, mẹ, lúc trước mẹ đánh người ta nhiều như vậy, bây giờ cô ta mới đánh mẹ một lần, có nói thế nào thì mẹ vẫn hời.”
“Con im miệng cho mẹ!”
Lâm Thanh Phượng lập tức quát lên, lúc trước bà ta đánh Tô Lam, bà ta không dám để Mộ Dung Dịch biết.
Mộ Dung Dịch nghe rất rõ.
“Mẹ, lúc trước mẹ thường xuyên đánh Tô Lam à?”
Mặt Mộ Dung Dịch cực kỳ u ám.
Lâm Thanh Phượng ấp úng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát.
“Đúng thì sao? Mẹ không được đánh cô ta à? Lúc trước cô ta yêu con, vậy sau này sẽ là con dâu của nhà Mộ Dung chúng ta. Cô ta làm sai đương nhiên me phải dạy dỗ hướng dẫn cô ta rồi!”
Lâm Thanh Phượng cố chấp.
“Vậy thảo nào người ta trả thù mẹ.”
“A Dịch, con sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Sao con lại ăn cây táo rào cây sung?”
“Được rồi, mẹ ngừng lại đi, công việc của con bận rộn vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng gọi con về, cuối năm đang là giai đoạn bận rộn.”
Nói xong, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng ngủ
Lâm Thanh Phượng than thở rồi nằm lên giường.
“Cuộc đời này, không sống nổi nữa rồi, ai cũng ức hiếp tôi, tôi già rồi, vô dụng rồi!”
Mộ Dung Ngọc nghe Lâm Thanh Phượng nói, cũng thấy bực dọc nên cũng ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại người làm ở trong phòng chăm sóc.
Cô ta mới vừa ra ngoài đã bị Mộ Dung Dịch gọi vào phòng.
“Tiểu Ngọc, lúc anh và Tô Lam quen nhau, có phải mẹ thường hay đánh cô ấy không?”
Mộ Dung Dịch nhíu mày, giọng âm u.
“Anh, em không dám nói với anh đâu. Em mà nói với anh, mẹ sẽ đánh em!”
“A Dịch, nếu con không xả cơn tức này cho mẹ, mẹ sẽ chết không nhắm mắt! A Dịch.”
Lâm Thanh Phượng khóc lóc than thở giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
“Cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy? Nói rõ cho anh nghe đi!” Mộ Dung Dịch lại hét lên với Mộ Dung Ngọc.
“Anh hét với em làm gì? Đâu phải em đánh!” Mộ Dung Ngọc cảm thấy mình bị oan.
“Kể rõ mọi chuyện cho anh nghe.” Mộ Dung Dịch bình tĩnh lại.
“Thật ra chuyện này cũng tại mẹ mình kích động quá, thấy Tô Lam ngồi, chị dâu đứng, cứ tưởng chị dâu bị ai ức hiếp. Mẹ không hỏi đầu đuôi thế nào mà đã xông lên tát Tô Lam một cái!”
Lâm Thanh Phượng lại tiếp tục khóc rên.
“Tô Lam nói cũng đúng mà, bây giờ người ta đâu phải người nhà chúng ta, đương nhiên mẹ không có tư cách đánh cô ta rồi! Kết quả Tô Lam tát lại mẹ một cái.”
“Ở điểm đó, mẹ đánh cô ta thì sao hả? Mẹ đánh cô ta nhưng cô ta lại dám ra tay với người già như mẹ.
Thật ra Lâm Thanh Phượng đã quen với việc đánh Tô Lam rồi, quen tay thành tính nên mới sang đó đánh Tô Lam.
“Mẹ, thật ra người ta nói đúng mà. Tô Lam đã chia tay với anh con rồi, mẹ đâu là gì của người ta nữa. Nhưng mà, mẹ, lúc trước mẹ đánh người ta nhiều như vậy, bây giờ cô ta mới đánh mẹ một lần, có nói thế nào thì mẹ vẫn hời.”
“Con im miệng cho mẹ!”
Lâm Thanh Phượng lập tức quát lên, lúc trước bà ta đánh Tô Lam, bà ta không dám để Mộ Dung Dịch biết.
Mộ Dung Dịch nghe rất rõ.
“Mẹ, lúc trước mẹ thường xuyên đánh Tô Lam à?”
Mặt Mộ Dung Dịch cực kỳ u ám.
Lâm Thanh Phượng ấp úng không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát.
“Đúng thì sao? Mẹ không được đánh cô ta à? Lúc trước cô ta yêu con, vậy sau này sẽ là con dâu của nhà Mộ Dung chúng ta. Cô ta làm sai đương nhiên me phải dạy dỗ hướng dẫn cô ta rồi!”
Lâm Thanh Phượng cố chấp.
“Vậy thảo nào người ta trả thù mẹ.”
“A Dịch, con sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Sao con lại ăn cây táo rào cây sung?”
“Được rồi, mẹ ngừng lại đi, công việc của con bận rộn vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng gọi con về, cuối năm đang là giai đoạn bận rộn.”
Nói xong, Mộ Dung Dịch ra khỏi phòng ngủ
Lâm Thanh Phượng than thở rồi nằm lên giường.
“Cuộc đời này, không sống nổi nữa rồi, ai cũng ức hiếp tôi, tôi già rồi, vô dụng rồi!”
Mộ Dung Ngọc nghe Lâm Thanh Phượng nói, cũng thấy bực dọc nên cũng ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại người làm ở trong phòng chăm sóc.
Cô ta mới vừa ra ngoài đã bị Mộ Dung Dịch gọi vào phòng.
“Tiểu Ngọc, lúc anh và Tô Lam quen nhau, có phải mẹ thường hay đánh cô ấy không?”
Mộ Dung Dịch nhíu mày, giọng âm u.
“Anh, em không dám nói với anh đâu. Em mà nói với anh, mẹ sẽ đánh em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.