Chương 530
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 719
Anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới ngả lưng xuống giường thì bỗng nhiên anh nghe được tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh.
“Bốp bốp bốp bốp..”
Âm thanh giòn giã!
Mục Nhiễm Tranh bật dậy ngay lập tức.
“Chồng à, anh chậm một chút! Chậm chút, chậm chút đi, em sắp không chịu nổi!”
Tiếng một người phụ nữ thở dốc vang lên.
“Vợ, sao em lại giỏi thế hả? Quá tuyệt vời!”
Ngay sau đó lại là một tràng âm thanh bốp bốp bốp.
Mục Nhiễm Tranh bị thương tột độ, vẻ mặt đau khổ vô cùng!
“Hai người nhanh thế hả? Ngay cả phần khởi động cũng không có luôn à?!”
Anh cắn răng, dứt khoát vén chăn lên đi ra ngoài, lên tầng đẩy cửa phòng Mục Nhất Lung ra.
“Anh, anh đến phòng em làm gì vậy?” Mục Nhất Lung dụi mắt.
Mục Nhiễm Tranh rất tự nhiên vén chăn
của Mục Nhất Lung lên luôn.
“Hôm nay anh ngủ ở phòng em!”
“Hả? Tại sao lại ngủ ở phòng em?”
“Con nít con nôi nói nhiều thể làm gì, mau ngủ đi!” Mục Nhiễm Tranh tức giận.
“Vậy em đến phòng anh ngủ” Mục Nhiễm Lung nói xong, định xuống giường.
Mục Nhiễm Tranh giơ tay kéo Mục Nhất Lung lại.
Hiện tại căn phòng ấy không phù hợp với thiếu nhi nữa, sao có thể để một đứa bé. đến đó ngủ được?”
“Trở lại cho anh! Ngủ ở đây!”
“Ờ, vậy cũng được. Tối em ngủ sẽ nói mở, nghiến răng nữa đấy.”
Mục Nhất Lụng trở mình rồi ngủ ngay.
Quan Triều Viễn và Tô Lam vẫn còn ăn mặc đầy đủ.
Quan Triều Viễn rón rén dán lỗ tại lên cửa.
Một lát sau, anh cười nói với Tô Lam.
“Đi rồi.”
“Anh ta đi thật cơ à?”
“Có lẽ đến phòng Lung Lung. Chúng ta bắt đầu được rồi, khà khà.”
Quan Triều Viễn xoa tay, trên mặt treo nụ cười gian xảo.
“Anh đấy, cứ hành cháu trai thế đi!”
Quan Triều Viễn không thèm quan tâm, anh dứt khoát ôm Tô Lam lên giường, thuần thục lột sạch quần áo.
Khu Rainbow
Tô Kiềm Mặc đang thử nấu sủi cảo lần thứ ba, cuối cùng cũng làm ra thành quả.
Anh đang chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới ngả lưng xuống giường thì bỗng nhiên anh nghe được tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh.
“Bốp bốp bốp bốp..”
Âm thanh giòn giã!
Mục Nhiễm Tranh bật dậy ngay lập tức.
“Chồng à, anh chậm một chút! Chậm chút, chậm chút đi, em sắp không chịu nổi!”
Tiếng một người phụ nữ thở dốc vang lên.
“Vợ, sao em lại giỏi thế hả? Quá tuyệt vời!”
Ngay sau đó lại là một tràng âm thanh bốp bốp bốp.
Mục Nhiễm Tranh bị thương tột độ, vẻ mặt đau khổ vô cùng!
“Hai người nhanh thế hả? Ngay cả phần khởi động cũng không có luôn à?!”
Anh cắn răng, dứt khoát vén chăn lên đi ra ngoài, lên tầng đẩy cửa phòng Mục Nhất Lung ra.
“Anh, anh đến phòng em làm gì vậy?” Mục Nhất Lung dụi mắt.
Mục Nhiễm Tranh rất tự nhiên vén chăn
của Mục Nhất Lung lên luôn.
“Hôm nay anh ngủ ở phòng em!”
“Hả? Tại sao lại ngủ ở phòng em?”
“Con nít con nôi nói nhiều thể làm gì, mau ngủ đi!” Mục Nhiễm Tranh tức giận.
“Vậy em đến phòng anh ngủ” Mục Nhiễm Lung nói xong, định xuống giường.
Mục Nhiễm Tranh giơ tay kéo Mục Nhất Lung lại.
Hiện tại căn phòng ấy không phù hợp với thiếu nhi nữa, sao có thể để một đứa bé. đến đó ngủ được?”
“Trở lại cho anh! Ngủ ở đây!”
“Ờ, vậy cũng được. Tối em ngủ sẽ nói mở, nghiến răng nữa đấy.”
Mục Nhất Lụng trở mình rồi ngủ ngay.
Quan Triều Viễn và Tô Lam vẫn còn ăn mặc đầy đủ.
Quan Triều Viễn rón rén dán lỗ tại lên cửa.
Một lát sau, anh cười nói với Tô Lam.
“Đi rồi.”
“Anh ta đi thật cơ à?”
“Có lẽ đến phòng Lung Lung. Chúng ta bắt đầu được rồi, khà khà.”
Quan Triều Viễn xoa tay, trên mặt treo nụ cười gian xảo.
“Anh đấy, cứ hành cháu trai thế đi!”
Quan Triều Viễn không thèm quan tâm, anh dứt khoát ôm Tô Lam lên giường, thuần thục lột sạch quần áo.
Khu Rainbow
Tô Kiềm Mặc đang thử nấu sủi cảo lần thứ ba, cuối cùng cũng làm ra thành quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.