Chương 542
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 731
Tô Lam quay đầu sang bên cạnh.
Tình cảm năm năm đổ vỡ trong chớp mắt, nhưng thực ra nó đã bắt đầu từ lúc Mộ Dung Dịch đề nghị muốn lên giường với cô.
Hai người đã yêu nhau năm năm, nhưng lúc Mộ Dung Dịch đưa ra yêu cầu muốn tiến, thêm một bước với Tô Lam thì cô đã từ chối.
Nếu khi trước đây cô đồng ý yêu cầu của anh ta thì làm sao hai người có thể chia tay?
“Tô Lam, tôi lên giường với cô ta là sai, nhưng chẳng lẽ em không có bất cứ trách nhiệm gì sao? Là em cứng rắn đẩy anh lên giường cô ta đấy!”
Giọng điệu của Mộ Dung Dịch mang đậm sự chất vấn.
Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao Tô Lam lại không muốn ngủ với mình.
Khoảng thời gian đó, Mộ Dung Dịch đề nghị muốn ngủ với Tô Lam nhưng cô lại nhất quyết không đồng ý, đó là lần đầu tiên họ đã cãi nhau rất to.
Cho đến khi có một lần, Tô Lam lại một lần từ chối Mộ Dung Dịch, anh ta đã uống rượu quá nhiều nên mới phát sinh quan hệ với Tô Nhược Vân.
“Mộ Dung Dịch, gìn giữ thân thể của mình là chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi trong nhà các người đấy…”
Đúng vậy, kể từ lúc ở bên Mộ Dung Dịch,
bước vào cửa nhà họ Mộ Dung. Tô Lam đã cảm thấy bản thân mình giống như một chú chó vẫy đuôi lấy lòng người khác.
Nếu cô lên giường với Mộ Dung Dịch trước khi kết hôn, vậy thì trong mắt Lâm Thanh Phượng, cô thật sự chẳng còn gì cả!
Cô đã đủ hèn mọn rồi.
Mộ Dung Dịch kinh ngạc nhìn Tô Lam, cổ họng như nghẹn lại, không nói nên lời.
“Chuyện đã như vậy rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện của quá khứ nữa. Anh và cô ta hãy sống thật tốt đi, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình.”
Đúng lúc này điện thoại của Tô Lam vang lên.
Người gọi là Quan Triều Viễn.
Tô Lam không bắt máy.
“Nếu anh vẫn còn niệm tình cũ thì đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”
Nói xong, Tô Lam xách hai chiếc túi ni lông nặng trịch rồi rời đi.
Mộ Dung Dịch nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhà cô chỉ có cô và Tô Kiềm Mặc, đâu cần phải mua nhiều đồ như vậy?
Sau khi rời khỏi siêu thị được một lúc, Tô Lam lập tức gọi điện cho Quan Triều Viễn.
“A lô, em ra ngoài mua đồ, vừa nãy không nghe thấy tiếng chuông, anh đến đón em nhé? Được, em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Một lúc sau, Quan Triều Viễn lái xe đến đón Tô Lam về.
Sau khi lên xe, Tô Lam mới nhận ra Quan Triều Viễn vẫn đang mặc đồ ngủ mà đã ra ngoài.
Đầu tóc anh cũng rối tung rồi xù, chắc hẳn cũng chưa rửa mặt, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.
Tô Lam quay đầu sang bên cạnh.
Tình cảm năm năm đổ vỡ trong chớp mắt, nhưng thực ra nó đã bắt đầu từ lúc Mộ Dung Dịch đề nghị muốn lên giường với cô.
Hai người đã yêu nhau năm năm, nhưng lúc Mộ Dung Dịch đưa ra yêu cầu muốn tiến, thêm một bước với Tô Lam thì cô đã từ chối.
Nếu khi trước đây cô đồng ý yêu cầu của anh ta thì làm sao hai người có thể chia tay?
“Tô Lam, tôi lên giường với cô ta là sai, nhưng chẳng lẽ em không có bất cứ trách nhiệm gì sao? Là em cứng rắn đẩy anh lên giường cô ta đấy!”
Giọng điệu của Mộ Dung Dịch mang đậm sự chất vấn.
Đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu tại sao Tô Lam lại không muốn ngủ với mình.
Khoảng thời gian đó, Mộ Dung Dịch đề nghị muốn ngủ với Tô Lam nhưng cô lại nhất quyết không đồng ý, đó là lần đầu tiên họ đã cãi nhau rất to.
Cho đến khi có một lần, Tô Lam lại một lần từ chối Mộ Dung Dịch, anh ta đã uống rượu quá nhiều nên mới phát sinh quan hệ với Tô Nhược Vân.
“Mộ Dung Dịch, gìn giữ thân thể của mình là chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi trong nhà các người đấy…”
Đúng vậy, kể từ lúc ở bên Mộ Dung Dịch,
bước vào cửa nhà họ Mộ Dung. Tô Lam đã cảm thấy bản thân mình giống như một chú chó vẫy đuôi lấy lòng người khác.
Nếu cô lên giường với Mộ Dung Dịch trước khi kết hôn, vậy thì trong mắt Lâm Thanh Phượng, cô thật sự chẳng còn gì cả!
Cô đã đủ hèn mọn rồi.
Mộ Dung Dịch kinh ngạc nhìn Tô Lam, cổ họng như nghẹn lại, không nói nên lời.
“Chuyện đã như vậy rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện của quá khứ nữa. Anh và cô ta hãy sống thật tốt đi, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình.”
Đúng lúc này điện thoại của Tô Lam vang lên.
Người gọi là Quan Triều Viễn.
Tô Lam không bắt máy.
“Nếu anh vẫn còn niệm tình cũ thì đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”
Nói xong, Tô Lam xách hai chiếc túi ni lông nặng trịch rồi rời đi.
Mộ Dung Dịch nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhà cô chỉ có cô và Tô Kiềm Mặc, đâu cần phải mua nhiều đồ như vậy?
Sau khi rời khỏi siêu thị được một lúc, Tô Lam lập tức gọi điện cho Quan Triều Viễn.
“A lô, em ra ngoài mua đồ, vừa nãy không nghe thấy tiếng chuông, anh đến đón em nhé? Được, em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Một lúc sau, Quan Triều Viễn lái xe đến đón Tô Lam về.
Sau khi lên xe, Tô Lam mới nhận ra Quan Triều Viễn vẫn đang mặc đồ ngủ mà đã ra ngoài.
Đầu tóc anh cũng rối tung rồi xù, chắc hẳn cũng chưa rửa mặt, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến nhan sắc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.