Chương 564
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 753
Sao cô có thể nghi ngờ Quan Triều Viễn là ma cà rồng được chứ?
“Da của người thể hàn đúng là mát lạnh nhưng con người vẫn là con người, cho dù là thể hàn vẫn có lúc ấm, còn ma cà rồng thì vĩnh viễn không thể có hơi ấm!”
“…”
Tô Lam không nói được lời nào.
“Cưng à, em có thể không tin anh, chẳng sao cả. Anh biết, muốn em tin vào sự thật này rất khó. Anh nói những điều này với em là để em tự kiểm tra thôi. Nếu em suy nghĩ thông suốt có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
“Anh Ngọc…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Giản Ngọc đã nhún người một cái, không ngờ nhảy lên tận trên nóc nhà!
Trời ạ, người đàn ông này quả nhiên không tầm thường!
Chẳng biết pháo hoa đã đốt xong từ bao giờ.
Tô Lam quay vào trong phòng ngủ.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi.
Trong đầu cô đều là những lời Giản Ngọc đã nói.
Đêm trăng tròn, không có nhịp tim, cơ thể không có hơi ấm…
Trong đầu Tô Lam dường như có hai đứa bé đang đánh nhau.
Một đứa nói ma cà rồng rõ ràng là chuyện hoang đường. Một đứa khác lại nói người Quan Triều Viễn luôn lạnh thật.
Buổi sáng, ngoài trời vẫn còn sương mù dày đặc kèm theo chút se lạnh.
Tô Lam chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt màu xanh hút hồn của Quan Triều Viễn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Lam sợ tới mức giật mình, tim đập thình thịch.
“Anh làm em sợ à?” Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn khàn.
Tô Lam cố bình tĩnh lại.
“Anh về bao giờ vậy?”
“Anh mới về.” Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào trong lòng.
Tối hôm qua lại là một đêm vô cùng đau đớn.
Tô Lam nhìn gương mặt Quan Triều Viễn.
Mặc dù anh vẫn cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt xanh biếc đã mất đi thần thái ngày trước, quầng mắt thâm hơn cũng thể hiện ra sự mệt mỏi của anh.
Tô Lam nâng mặt anh lên.
“Anh thức suốt đêm à?”
“Ừ.”
“Vậy anh cố ngủ một giấc đi, em đi làm bữa sáng cho anh được không?”
“Em đừng đi, để anh ôm một lúc đã.”
Sao cô có thể nghi ngờ Quan Triều Viễn là ma cà rồng được chứ?
“Da của người thể hàn đúng là mát lạnh nhưng con người vẫn là con người, cho dù là thể hàn vẫn có lúc ấm, còn ma cà rồng thì vĩnh viễn không thể có hơi ấm!”
“…”
Tô Lam không nói được lời nào.
“Cưng à, em có thể không tin anh, chẳng sao cả. Anh biết, muốn em tin vào sự thật này rất khó. Anh nói những điều này với em là để em tự kiểm tra thôi. Nếu em suy nghĩ thông suốt có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”
“Anh Ngọc…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Giản Ngọc đã nhún người một cái, không ngờ nhảy lên tận trên nóc nhà!
Trời ạ, người đàn ông này quả nhiên không tầm thường!
Chẳng biết pháo hoa đã đốt xong từ bao giờ.
Tô Lam quay vào trong phòng ngủ.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi.
Trong đầu cô đều là những lời Giản Ngọc đã nói.
Đêm trăng tròn, không có nhịp tim, cơ thể không có hơi ấm…
Trong đầu Tô Lam dường như có hai đứa bé đang đánh nhau.
Một đứa nói ma cà rồng rõ ràng là chuyện hoang đường. Một đứa khác lại nói người Quan Triều Viễn luôn lạnh thật.
Buổi sáng, ngoài trời vẫn còn sương mù dày đặc kèm theo chút se lạnh.
Tô Lam chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt màu xanh hút hồn của Quan Triều Viễn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Lam sợ tới mức giật mình, tim đập thình thịch.
“Anh làm em sợ à?” Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn khàn.
Tô Lam cố bình tĩnh lại.
“Anh về bao giờ vậy?”
“Anh mới về.” Quan Triều Viễn ôm chặt Tô Lam vào trong lòng.
Tối hôm qua lại là một đêm vô cùng đau đớn.
Tô Lam nhìn gương mặt Quan Triều Viễn.
Mặc dù anh vẫn cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt xanh biếc đã mất đi thần thái ngày trước, quầng mắt thâm hơn cũng thể hiện ra sự mệt mỏi của anh.
Tô Lam nâng mặt anh lên.
“Anh thức suốt đêm à?”
“Ừ.”
“Vậy anh cố ngủ một giấc đi, em đi làm bữa sáng cho anh được không?”
“Em đừng đi, để anh ôm một lúc đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.