Chương 585
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 774
Nghe thấy hai chữ ‘thiếu máu’, trong lòng Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng.
“Tô Lam bị thương rồi… Hôm nay là ngày đầu cô ấy về, sao tôi có thể…”
“Quan Triều Viễn, cậu có lương tâm hay không?! Cậu và tôi đều biết rất rõ tại sao Mạch Nhiên thiếu máu! Tô Lam chỉ bị chấn thương, chẳng phải đã ổn rồi sao? Cũng đâu cần cậu phải ở bên hai bốn tiếng chứ.”
Quan Triều Viễn vẫn không chịu nổi sự dằn vặt trong lòng này.
“Được rồi, tôi đến đó một chuyến.”
Cúp điện thoại, Quan Triều Viễn ấn nút xả nước bồn cầu.
Tô Lam buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, gần đây cô ở trong núi nên buổi tối ngủ không được ngon.
“Ai gọi vậy?” Tô Lam mơ màng hỏi.
“Điện thoại của công ty, bảo anh sang đó một chuyến, có chuyện cần xử lý.”
Tô Lam dụi đôi mắt đang lim dim.
“Muộn vậy rồi vẫn phải đi à?”
Quan Triều Viễn thân mật xoa đầu cô.
“Ừm, anh phải đi một chuyến, chắc không muộn lắm đâu, em ngủ trước đi.”
“Được, vậy anh về sớm chút.”
“Được.”
Quan Triều Viễn hôn lên trán Tô Lam rồi vội vàng rời đi.
Bệnh viện Q.M.
Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến bệnh viện này, cô ta ngất ở sân bay, mà bệnh viện gần với sân bay nhất là ở đây.
Sở dĩ Dạ Bân gọi Quan Triều Viễn tới, thứ nhất là vì anh ta cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên ngất có liên quan đến Quan Triều Viễn, thứ hai là vì đây là bệnh viện của Quan Triều Viễn, tất nhiên bác sĩ sẽ không dám qua loa với Tiêu Mạch Nhiên.
Quan Triều Viễn đến nơi thì đúng lúc cấp cứu xong.
Bác sĩ phụ trách cấp cứu đi ra.
“Bệnh nhân đã không còn trở ngại gì lớn, nhưng bệnh thiếu máu của cô ấy rất nghiêm trọng. Nghe trợ lý của cô ấy nói, khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong núi, có thể là vì thế nên thiếu dinh dưỡng và hạ đường huyết, cộng thêm việc vừa xuống máy bay chưa thích nghi kịp nên mới ngất.”
“Vậy giờ phải làm thế nào?”
“Bây giờ bệnh nhân cần ở bệnh viện điều chỉnh một thời gian, gần đây cô ấy quá kiệt sức. Vấn đề thiếu máu không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ sinh ra những nguy hiểm tiềm ẩn cho sức khỏe.”
“Đưa vào phòng bệnh riêng của tôi đi.” Quan Triều Viễn ra lệnh.
Bác sĩ chần chừ giây lát nhưng vẫn bảo y tá làm theo lời Quan Triều Viễn nói.
Trước đây Quan Triều Viễn từng ra lệnh, phòng bệnh riêng của anh không cho phép dùng vào bất cứ việc gì.
Sau đó Tô Lam nằm viện, mọi người đều biết Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, Tô Lam dùng phòng bệnh riêng tất nhiên cũng là điều dễ hiểu, nhưng người phụ nữ này…
Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Quan Triều Viễn.
Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.
Nghe thấy hai chữ ‘thiếu máu’, trong lòng Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng.
“Tô Lam bị thương rồi… Hôm nay là ngày đầu cô ấy về, sao tôi có thể…”
“Quan Triều Viễn, cậu có lương tâm hay không?! Cậu và tôi đều biết rất rõ tại sao Mạch Nhiên thiếu máu! Tô Lam chỉ bị chấn thương, chẳng phải đã ổn rồi sao? Cũng đâu cần cậu phải ở bên hai bốn tiếng chứ.”
Quan Triều Viễn vẫn không chịu nổi sự dằn vặt trong lòng này.
“Được rồi, tôi đến đó một chuyến.”
Cúp điện thoại, Quan Triều Viễn ấn nút xả nước bồn cầu.
Tô Lam buồn ngủ không mở nổi mắt nữa, gần đây cô ở trong núi nên buổi tối ngủ không được ngon.
“Ai gọi vậy?” Tô Lam mơ màng hỏi.
“Điện thoại của công ty, bảo anh sang đó một chuyến, có chuyện cần xử lý.”
Tô Lam dụi đôi mắt đang lim dim.
“Muộn vậy rồi vẫn phải đi à?”
Quan Triều Viễn thân mật xoa đầu cô.
“Ừm, anh phải đi một chuyến, chắc không muộn lắm đâu, em ngủ trước đi.”
“Được, vậy anh về sớm chút.”
“Được.”
Quan Triều Viễn hôn lên trán Tô Lam rồi vội vàng rời đi.
Bệnh viện Q.M.
Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến bệnh viện này, cô ta ngất ở sân bay, mà bệnh viện gần với sân bay nhất là ở đây.
Sở dĩ Dạ Bân gọi Quan Triều Viễn tới, thứ nhất là vì anh ta cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên ngất có liên quan đến Quan Triều Viễn, thứ hai là vì đây là bệnh viện của Quan Triều Viễn, tất nhiên bác sĩ sẽ không dám qua loa với Tiêu Mạch Nhiên.
Quan Triều Viễn đến nơi thì đúng lúc cấp cứu xong.
Bác sĩ phụ trách cấp cứu đi ra.
“Bệnh nhân đã không còn trở ngại gì lớn, nhưng bệnh thiếu máu của cô ấy rất nghiêm trọng. Nghe trợ lý của cô ấy nói, khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong núi, có thể là vì thế nên thiếu dinh dưỡng và hạ đường huyết, cộng thêm việc vừa xuống máy bay chưa thích nghi kịp nên mới ngất.”
“Vậy giờ phải làm thế nào?”
“Bây giờ bệnh nhân cần ở bệnh viện điều chỉnh một thời gian, gần đây cô ấy quá kiệt sức. Vấn đề thiếu máu không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất dễ sinh ra những nguy hiểm tiềm ẩn cho sức khỏe.”
“Đưa vào phòng bệnh riêng của tôi đi.” Quan Triều Viễn ra lệnh.
Bác sĩ chần chừ giây lát nhưng vẫn bảo y tá làm theo lời Quan Triều Viễn nói.
Trước đây Quan Triều Viễn từng ra lệnh, phòng bệnh riêng của anh không cho phép dùng vào bất cứ việc gì.
Sau đó Tô Lam nằm viện, mọi người đều biết Tô Lam là vợ của Quan Triều Viễn, Tô Lam dùng phòng bệnh riêng tất nhiên cũng là điều dễ hiểu, nhưng người phụ nữ này…
Tiêu Mạch Nhiên được đưa đến phòng bệnh riêng của Quan Triều Viễn.
Cô ta vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút máu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.