Chương 593
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 782
Cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn phải giấu mình. Chuyện này có gì phải giấu chứ?
Chẳng lẽ Quan Triều Viễn còn… không quên được Tiêu Mạch Nhiên?
Tô Lam về thẳng nhà.
Nếu nói anh sợ cô hiểu nhầm thì không cần thiết phải trốn tránh như vậy, còn nói dối cô.
Hơn nữa Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, Quan Triều Viễn khó tránh khỏi quá để ý nhỉ?
Anh cho Tiêu Mạch Nhiên dùng phòng bệnh riêng của cô thì thôi, còn phải qua đó thăm mỗi ngày à?
Buổi tối, Quan Triều Viễn vẫn về muộn hơn mọi khi.
Mấy ngày trước Tô Lam không phát hiện ra, trên người Quan Triều Viễn còn thoang thoảng nước khử trùng.
Chỉ cần là người tới bệnh viện lâu, trên người ít nhiều gì cũng sẽ bị ám mùi trong đó.
Nhưng mấy lần trước Tô Lam còn tưởng là mùi thuốc trên chân mình nên không quá chú ý.
Buổi tối nằm trên giường, Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn.
“Em đừng trêu chọc anh, anh không có khả năng kìm chế tốt như vậy đâu.” Anh nhéo má cô.
Tô Lam xoay người định tránh xa Quan Triều Viễn thì anh đã kéo cô vào lòng.
“Hay em cứ để anh ôm đi. Chân em còn đau không?”
“Em không đau, hai ngày nữa sẽ cắt chỉ.”
“À.”
“Mấy ngày nay anh cứ bận suốt vậy à?” Tô Lam thử hỏi dò.
“Anh có hơi bận nhưng sắp xong rồi. Làm xong, anh sẽ về nhà sớm với em được không?”
“Ừ.”
Tô Lam cuối cùng vẫn không hỏi được.
Bởi vì cô cảm thấy Quan Triều Viễn dường như có nỗi khổ nào đó.
Dù sao anh vẫn cưng chiều cô như vậy, sao có thể lén qua lại với người phụ nữ khác sau lưng cô chứ?
Cho dù nghĩ vậy nhưng phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, vẫn sẽ suy nghĩ linh tinh.
Hôm nay là ngày Tiêu Mạch Nhiên ra viện.
Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều qua.
Tiêu Mạch Nhiên đã thay quần áo, thu dọn đồ xong từ lâu.
“Cuối cùng em có thể ra ngoài rồi. Mấy ngày nay, em chán muốn chết!”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười nói với hai người.
“Hai người đều bận nên về làm đi. Lát nữa em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em về nhà là được rồi.”
“Không về nhà.” Quan Triều Viễn đột nhiên hờ hững nói.
Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn anh.
“Tôi đã thu xếp cho cô vào ở trong hoa viên Crystal, cũng căn dặn quản gia bên đó rồi. Đến lúc đó sẽ có người chăm sóc cô đàng hoàng.”
“Cái gì? ”
Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều kinh hãi!
“Anh Viễn không cần phải phiền phức như vậy chứ?”
Cô không hiểu vì sao Quan Triều Viễn phải giấu mình. Chuyện này có gì phải giấu chứ?
Chẳng lẽ Quan Triều Viễn còn… không quên được Tiêu Mạch Nhiên?
Tô Lam về thẳng nhà.
Nếu nói anh sợ cô hiểu nhầm thì không cần thiết phải trốn tránh như vậy, còn nói dối cô.
Hơn nữa Tiêu Mạch Nhiên nằm viện, Quan Triều Viễn khó tránh khỏi quá để ý nhỉ?
Anh cho Tiêu Mạch Nhiên dùng phòng bệnh riêng của cô thì thôi, còn phải qua đó thăm mỗi ngày à?
Buổi tối, Quan Triều Viễn vẫn về muộn hơn mọi khi.
Mấy ngày trước Tô Lam không phát hiện ra, trên người Quan Triều Viễn còn thoang thoảng nước khử trùng.
Chỉ cần là người tới bệnh viện lâu, trên người ít nhiều gì cũng sẽ bị ám mùi trong đó.
Nhưng mấy lần trước Tô Lam còn tưởng là mùi thuốc trên chân mình nên không quá chú ý.
Buổi tối nằm trên giường, Tô Lam rúc vào trong lòng Quan Triều Viễn.
“Em đừng trêu chọc anh, anh không có khả năng kìm chế tốt như vậy đâu.” Anh nhéo má cô.
Tô Lam xoay người định tránh xa Quan Triều Viễn thì anh đã kéo cô vào lòng.
“Hay em cứ để anh ôm đi. Chân em còn đau không?”
“Em không đau, hai ngày nữa sẽ cắt chỉ.”
“À.”
“Mấy ngày nay anh cứ bận suốt vậy à?” Tô Lam thử hỏi dò.
“Anh có hơi bận nhưng sắp xong rồi. Làm xong, anh sẽ về nhà sớm với em được không?”
“Ừ.”
Tô Lam cuối cùng vẫn không hỏi được.
Bởi vì cô cảm thấy Quan Triều Viễn dường như có nỗi khổ nào đó.
Dù sao anh vẫn cưng chiều cô như vậy, sao có thể lén qua lại với người phụ nữ khác sau lưng cô chứ?
Cho dù nghĩ vậy nhưng phụ nữ rốt cuộc vẫn là phụ nữ, vẫn sẽ suy nghĩ linh tinh.
Hôm nay là ngày Tiêu Mạch Nhiên ra viện.
Dạ Bân và Quan Triều Viễn đều qua.
Tiêu Mạch Nhiên đã thay quần áo, thu dọn đồ xong từ lâu.
“Cuối cùng em có thể ra ngoài rồi. Mấy ngày nay, em chán muốn chết!”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười nói với hai người.
“Hai người đều bận nên về làm đi. Lát nữa em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em về nhà là được rồi.”
“Không về nhà.” Quan Triều Viễn đột nhiên hờ hững nói.
Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn anh.
“Tôi đã thu xếp cho cô vào ở trong hoa viên Crystal, cũng căn dặn quản gia bên đó rồi. Đến lúc đó sẽ có người chăm sóc cô đàng hoàng.”
“Cái gì? ”
Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên đều kinh hãi!
“Anh Viễn không cần phải phiền phức như vậy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.