Chương 624
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 813
Doãn Cẩn chợt sững sờ.
“Sếp Quan, tuần sau anh có kế hoạch gì sao?”
“Có kế hoạch rất quan trọng.”
“Ồ, vậy thì tôi lập tức đi chuẩn bị, cố gắng sắp xếp công việc tuần sau lên tuần này.”
“Đi đi.”
Quan Triều Viễn hăng hái vùi đầu vào công việc, đợi Tô Lam trở về, anh phải luôn ở bên cạnh cô.
Bù đắp tất cả sự thiếu hụt trước đây.
Một tuần sau Quan Triều Viễn đều bận rộn công việc, Tô Lam quay phim cũng khá căng thẳng, hai người chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat.
Một tuần bận rộn và gian nan rốt cuộc cũng trôi qua.
Cuối cùng Tô Lam cũng sắp trở về rồi!
Sau khi đặt vé máy bay xong, Tô Lam lập tức gửi cho Quan Triều Viễn, cô cũng dặn anh kín đáo một chút, đừng để ai phát hiện ra.
Quan Triều Viễn đến sân bay từ rất sớm, bởi vì bị thương ở cánh tay, không lái xe được nên anh dẫn một lái xe tới.
Anh chờ đợi mòn mỏi ở cửa ra của lối VIP.
Đúng lúc này thì anh nhận được tin nhắn WeChat của Tô Lam.
“Kiểm soát không lưu, máy bay bị hoãn rồi, anh đến muộn một chút, hiện đang bị hoãn một giờ.”
Bởi vì nếu ở nhà thì anh thật sự đứng ngồi không yên, nên Quan Triều Viễn đã tới trước hơn một tiếng.
Tô Lam vẫn đang gửi tin nhắn WeChat, điều này cho thấy rằng hiện tại cô vẫn chưa lên máy bay.
Nói cách khác, Quan Triều Viễn còn phải đợi ít nhất ba tiếng ở sân bay.
Không sao hết, anh đã đợi một tuần, sao có thể để tâm mấy tiếng này chứ?
Quan Triều Viễn cứ ngồi đợi ở phòng chờ.
Một giờ sau, Tô Lam lại gửi tin nhắn WeChat đến.
“Lại hoãn một tiếng nữa.”
Giờ phút này nội tâm của Quan Triều Viễn đã tan vỡ.
Một giờ sau, tin nhắn WeChat của Tô Lam lại một lần nữa khiến Quan Triều Viễn sụp đổ.
“Lại hoãn thêm một tiếng nữa.”
Quan Triều Viễn đã đi dạo mấy vòng ở sân bay, không ngờ bên chỗ Tô Lam còn chưa cất cánh.
Nội tâm Tô Lam cũng sụp đổ, máy bay bị hoãn cũng là chuyện thường.
Cô báo cho Quan Triều Viễn biết tin máy bay bị hoãn hết lần này đến lần khác.
Cứ một giờ lại một giờ…
Thêm một giờ nữa, cuối cùng máy bay cũng cất cánh.
Quan Triều Viễn nhìn bên ngoài, trời đã tối rồi.
Hai tiếng sau máy bay mới hạ cánh.
Khi Tô Lam mang vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi lối đi, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quan Triều Viễn.
Lần này họ đã xa nhau hơn hai mươi ngày.
Doãn Cẩn chợt sững sờ.
“Sếp Quan, tuần sau anh có kế hoạch gì sao?”
“Có kế hoạch rất quan trọng.”
“Ồ, vậy thì tôi lập tức đi chuẩn bị, cố gắng sắp xếp công việc tuần sau lên tuần này.”
“Đi đi.”
Quan Triều Viễn hăng hái vùi đầu vào công việc, đợi Tô Lam trở về, anh phải luôn ở bên cạnh cô.
Bù đắp tất cả sự thiếu hụt trước đây.
Một tuần sau Quan Triều Viễn đều bận rộn công việc, Tô Lam quay phim cũng khá căng thẳng, hai người chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat.
Một tuần bận rộn và gian nan rốt cuộc cũng trôi qua.
Cuối cùng Tô Lam cũng sắp trở về rồi!
Sau khi đặt vé máy bay xong, Tô Lam lập tức gửi cho Quan Triều Viễn, cô cũng dặn anh kín đáo một chút, đừng để ai phát hiện ra.
Quan Triều Viễn đến sân bay từ rất sớm, bởi vì bị thương ở cánh tay, không lái xe được nên anh dẫn một lái xe tới.
Anh chờ đợi mòn mỏi ở cửa ra của lối VIP.
Đúng lúc này thì anh nhận được tin nhắn WeChat của Tô Lam.
“Kiểm soát không lưu, máy bay bị hoãn rồi, anh đến muộn một chút, hiện đang bị hoãn một giờ.”
Bởi vì nếu ở nhà thì anh thật sự đứng ngồi không yên, nên Quan Triều Viễn đã tới trước hơn một tiếng.
Tô Lam vẫn đang gửi tin nhắn WeChat, điều này cho thấy rằng hiện tại cô vẫn chưa lên máy bay.
Nói cách khác, Quan Triều Viễn còn phải đợi ít nhất ba tiếng ở sân bay.
Không sao hết, anh đã đợi một tuần, sao có thể để tâm mấy tiếng này chứ?
Quan Triều Viễn cứ ngồi đợi ở phòng chờ.
Một giờ sau, Tô Lam lại gửi tin nhắn WeChat đến.
“Lại hoãn một tiếng nữa.”
Giờ phút này nội tâm của Quan Triều Viễn đã tan vỡ.
Một giờ sau, tin nhắn WeChat của Tô Lam lại một lần nữa khiến Quan Triều Viễn sụp đổ.
“Lại hoãn thêm một tiếng nữa.”
Quan Triều Viễn đã đi dạo mấy vòng ở sân bay, không ngờ bên chỗ Tô Lam còn chưa cất cánh.
Nội tâm Tô Lam cũng sụp đổ, máy bay bị hoãn cũng là chuyện thường.
Cô báo cho Quan Triều Viễn biết tin máy bay bị hoãn hết lần này đến lần khác.
Cứ một giờ lại một giờ…
Thêm một giờ nữa, cuối cùng máy bay cũng cất cánh.
Quan Triều Viễn nhìn bên ngoài, trời đã tối rồi.
Hai tiếng sau máy bay mới hạ cánh.
Khi Tô Lam mang vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi lối đi, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Quan Triều Viễn.
Lần này họ đã xa nhau hơn hai mươi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.