Chương 669
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 858
“Cô không biết hỏi chú ấy à?”
“Hỏi anh ấy làm gì, anh đi là biết mà.”
“Giời ạ! Tô Lam, cô không có tí nghĩa khí gì cả. Người anh em này vì cô mà lao vào nước sôi lửa bỏng, không ngại nguy nan, cô không thể đẩy tôi vào hố lửa được! Nhất định là chú ấy muốn đánh tôi. Không được, tôi muốn xuống xe!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức bảo tài xế dừng xe.
Nhưng tài xế nào nghe lời anh, Tô Lam chưa lên tiếng thì làm sao có thể dừng xe được?
“Dù hôm nay anh chạy thoát được thì ngày mai anh thoát được chắc? Hơn nữa chưa chắc anh ấy đã muốn đánh anh, tại sao anh ấy lại phải đánh anh?”
Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh.
Trước mặt đám em, anh là ông tướng, nhưng trước mặt Quan Triều Viễn lại thành thỏ đế!
“Tôi giấu chuyện clip. Đã lâu tôi không lộ diện chú ấy sẽ không trách tôi, nhưng giờ cô lại bị tát một cái, liệu chú ấy có trách tôi không?”
Mục Nhiễm Tranh càng nghĩ càng sợ.
Ban đầu khi tin tức bị tung ra, Mục Nhiễm Tranh muốn công khai clip.
Đoạn clip ấy là do ngày hôm đó anh quay cho vui thôi, không ngờ lại có tác dụng quan trọng.
Nhưng rồi anh nghĩ, chi bằng cứ để chuyện này phát triển, đến khi Tô Nhược Vân đang đắc ý thì cho cô ta một vố đau điếng!
Cho nên Mục Nhiễm Tranh mới không lộ diện trong thời gian dài như thế.
“Vậy anh tự bảo trọng đi.”
Tô Lam nín cười.
“Không được! Tô Lam, hai chúng ta có phải anh em tốt không thế?”
Tô Lam xua tay, lắc đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi là thím của anh, sao có thể là anh em tốt của anh được. Hơn nữa tôi là nữ!”
“Cô thấy chết mà không cứu đấy à? Trời ạ, đường đường một đấng nam nhi như tôi chẳng lẽ hôm nay phải phí hoài tuổi xuân ư?”
Mục Nhiễm Tranh ôm đầu, ngửa mặt lên trời hét to!
“Phiền anh chú ý từ ngữ, phí hoài tuổi xuân là để hình dung nữ giới.”
Thấy Mục Nhiễm Tranh sợ hãi thế kia, Tô Lam cảm thấy thật thú vị.
Ô tô nhanh chóng đi đến khu Rainbow.
Mấy hôm nay, tình hình của Tô Kiêm Mặc đã không còn vấn đề gì nữa, vì vậy cậu cũng trở lại trường học.
Quan Triều Viễn và Tô Lam cũng không ở bệnh viện mà trở về khu Rainbow.
Mục Nhiễm Tranh trốn sau lưng Tô Lam.
Hai người họ vừa bước đến bậc cửa, Quan Triều Viễn đã hùng hổ đi đến, tay anh còn mang theo vũ khí!
Nguy rồi!
Vừa vào cửa đã bị đánh, hơn nữa còn có vũ khí!
“Chú à, cháu không cố ý thật mà! Cháu chỉ nghĩ khi Tô Nhược Vân đắc ý thì công khai clip, cháu thừa nhận lúc đầu cháu không nên giấu giếm mọi người!”
Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, anh đứng yên và nhắm hai mắt lại y hệt khúc gỗ.
“Cô không biết hỏi chú ấy à?”
“Hỏi anh ấy làm gì, anh đi là biết mà.”
“Giời ạ! Tô Lam, cô không có tí nghĩa khí gì cả. Người anh em này vì cô mà lao vào nước sôi lửa bỏng, không ngại nguy nan, cô không thể đẩy tôi vào hố lửa được! Nhất định là chú ấy muốn đánh tôi. Không được, tôi muốn xuống xe!”
Mục Nhiễm Tranh lập tức bảo tài xế dừng xe.
Nhưng tài xế nào nghe lời anh, Tô Lam chưa lên tiếng thì làm sao có thể dừng xe được?
“Dù hôm nay anh chạy thoát được thì ngày mai anh thoát được chắc? Hơn nữa chưa chắc anh ấy đã muốn đánh anh, tại sao anh ấy lại phải đánh anh?”
Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh.
Trước mặt đám em, anh là ông tướng, nhưng trước mặt Quan Triều Viễn lại thành thỏ đế!
“Tôi giấu chuyện clip. Đã lâu tôi không lộ diện chú ấy sẽ không trách tôi, nhưng giờ cô lại bị tát một cái, liệu chú ấy có trách tôi không?”
Mục Nhiễm Tranh càng nghĩ càng sợ.
Ban đầu khi tin tức bị tung ra, Mục Nhiễm Tranh muốn công khai clip.
Đoạn clip ấy là do ngày hôm đó anh quay cho vui thôi, không ngờ lại có tác dụng quan trọng.
Nhưng rồi anh nghĩ, chi bằng cứ để chuyện này phát triển, đến khi Tô Nhược Vân đang đắc ý thì cho cô ta một vố đau điếng!
Cho nên Mục Nhiễm Tranh mới không lộ diện trong thời gian dài như thế.
“Vậy anh tự bảo trọng đi.”
Tô Lam nín cười.
“Không được! Tô Lam, hai chúng ta có phải anh em tốt không thế?”
Tô Lam xua tay, lắc đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi là thím của anh, sao có thể là anh em tốt của anh được. Hơn nữa tôi là nữ!”
“Cô thấy chết mà không cứu đấy à? Trời ạ, đường đường một đấng nam nhi như tôi chẳng lẽ hôm nay phải phí hoài tuổi xuân ư?”
Mục Nhiễm Tranh ôm đầu, ngửa mặt lên trời hét to!
“Phiền anh chú ý từ ngữ, phí hoài tuổi xuân là để hình dung nữ giới.”
Thấy Mục Nhiễm Tranh sợ hãi thế kia, Tô Lam cảm thấy thật thú vị.
Ô tô nhanh chóng đi đến khu Rainbow.
Mấy hôm nay, tình hình của Tô Kiêm Mặc đã không còn vấn đề gì nữa, vì vậy cậu cũng trở lại trường học.
Quan Triều Viễn và Tô Lam cũng không ở bệnh viện mà trở về khu Rainbow.
Mục Nhiễm Tranh trốn sau lưng Tô Lam.
Hai người họ vừa bước đến bậc cửa, Quan Triều Viễn đã hùng hổ đi đến, tay anh còn mang theo vũ khí!
Nguy rồi!
Vừa vào cửa đã bị đánh, hơn nữa còn có vũ khí!
“Chú à, cháu không cố ý thật mà! Cháu chỉ nghĩ khi Tô Nhược Vân đắc ý thì công khai clip, cháu thừa nhận lúc đầu cháu không nên giấu giếm mọi người!”
Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, anh đứng yên và nhắm hai mắt lại y hệt khúc gỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.