Chương 699
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 888
Khi Dạ Bân biết Quan Triều Viễn đã truyền máu cho Tô Kiêm Mặc hai lần, anh ta hoàn toàn bị sốc!
“A Viễn, cậu điên rồi à?”
Ngoài dùng từ điên để hình dung ra, Dạ Bân thật sự không tìm được từ thứ hai.
“Vậy thì tôi biết làm sao chứ? Nhìn cậu ấy chết à?”
Lời nói của Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh, tựa như đây là chuyện anh nhất định phải làm vậy.
Dạ Bân mở miệng, nhưng cũng không tìm được lời nào để thuyết phục Quan Triều Viễn.
Đúng vậy, trong tình huống đó, chẳng lẽ lại đứng nhìn Tô Kiêm Mặc chết sao?
“Nhưng, ít nhất cậu phải chăm sóc bản thân chứ? Cậu cũng không phải là vạn năng.”
Quan Triều Viễn uống một ngụm nước trái cây.
“Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, cậu giúp tôi nghĩ cách làm thế nào mới có thể lấy máu tươi của con người đi.”
Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của anh ngày càng xấu đi.
“Phản ứng bây giờ của cậu rất nghiêm trọng sao?”
“Tôi đã ngủ gật trong cuộc họp ba lần rồi, cậu nói xem có nghiêm trọng không?”
Dạ Bân tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Thực lòng mà nói, lúc trước anh ta rất ghen tị với trình độ thức khuya của Quan Triều Viễn, bởi vì tất cả các mặt của cơ thể đều nằm giữa người và ma cà rồng.
Quan Triều Viễn mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng là đủ rồi, dù có thức mấy ngày liên tiếp cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Bây giờ tôi phải ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày, nếu không có ai gọi tôi thì tôi sẽ cứ ngủ mãi.”
Ánh mắt Quan Triều Viễn khó có thể che giấu được sự mệt mỏi.
Đôi con ngươi màu xanh lam của anh đã mất đi vẻ rực rỡ trước đây rồi, màu xanh lam đó dường như đã mờ đi.
“Nhưng máu người tươi không dễ lấy đâu.”
Dạ Bân nghiến răng thở dài.
“Tôi biết cậu có rất nhiều ý tưởng, vì vậy tôi mới tìm đến cậu.”
Dạ Bân bất ngờ búng tay.
“Chúng ta đến xe hiến máu lấy, khi có người hiến máu, chúng ta sẽ thương lượng với những người ở đó và mua máu về, thế nào?”
“Thứ nhất, máu tôi cần dùng phải vừa được đưa ra khỏi cơ thể con người, phải còn nhiệt độ cơ thể. Thứ hai, có quá nhiều người trong xe hiến máu và quá dễ bị lộ.”
“Cũng đúng, vậy phải làm sao đây?”
Cả hai người đều trầm tư.
Khó khăn nhất là tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Quan Triều Viễn được, hơn nữa Quan Triều Viễn cũng không muốn làm tổn thương người khác.
“Có rồi! Chúng ta giả làm xe hiến máu! Chỉ để một người lên xe, đợi người đó hiến máu xong thì cậu lập tức uống luôn, thế nào?”
Quan Triều Viễn cân nhắc kỹ càng.
Khi Dạ Bân biết Quan Triều Viễn đã truyền máu cho Tô Kiêm Mặc hai lần, anh ta hoàn toàn bị sốc!
“A Viễn, cậu điên rồi à?”
Ngoài dùng từ điên để hình dung ra, Dạ Bân thật sự không tìm được từ thứ hai.
“Vậy thì tôi biết làm sao chứ? Nhìn cậu ấy chết à?”
Lời nói của Quan Triều Viễn vô cùng bình tĩnh, tựa như đây là chuyện anh nhất định phải làm vậy.
Dạ Bân mở miệng, nhưng cũng không tìm được lời nào để thuyết phục Quan Triều Viễn.
Đúng vậy, trong tình huống đó, chẳng lẽ lại đứng nhìn Tô Kiêm Mặc chết sao?
“Nhưng, ít nhất cậu phải chăm sóc bản thân chứ? Cậu cũng không phải là vạn năng.”
Quan Triều Viễn uống một ngụm nước trái cây.
“Bây giờ nói những lời này cũng vô ích, cậu giúp tôi nghĩ cách làm thế nào mới có thể lấy máu tươi của con người đi.”
Quan Triều Viễn hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của anh ngày càng xấu đi.
“Phản ứng bây giờ của cậu rất nghiêm trọng sao?”
“Tôi đã ngủ gật trong cuộc họp ba lần rồi, cậu nói xem có nghiêm trọng không?”
Dạ Bân tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Thực lòng mà nói, lúc trước anh ta rất ghen tị với trình độ thức khuya của Quan Triều Viễn, bởi vì tất cả các mặt của cơ thể đều nằm giữa người và ma cà rồng.
Quan Triều Viễn mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng là đủ rồi, dù có thức mấy ngày liên tiếp cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Bây giờ tôi phải ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày, nếu không có ai gọi tôi thì tôi sẽ cứ ngủ mãi.”
Ánh mắt Quan Triều Viễn khó có thể che giấu được sự mệt mỏi.
Đôi con ngươi màu xanh lam của anh đã mất đi vẻ rực rỡ trước đây rồi, màu xanh lam đó dường như đã mờ đi.
“Nhưng máu người tươi không dễ lấy đâu.”
Dạ Bân nghiến răng thở dài.
“Tôi biết cậu có rất nhiều ý tưởng, vì vậy tôi mới tìm đến cậu.”
Dạ Bân bất ngờ búng tay.
“Chúng ta đến xe hiến máu lấy, khi có người hiến máu, chúng ta sẽ thương lượng với những người ở đó và mua máu về, thế nào?”
“Thứ nhất, máu tôi cần dùng phải vừa được đưa ra khỏi cơ thể con người, phải còn nhiệt độ cơ thể. Thứ hai, có quá nhiều người trong xe hiến máu và quá dễ bị lộ.”
“Cũng đúng, vậy phải làm sao đây?”
Cả hai người đều trầm tư.
Khó khăn nhất là tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Quan Triều Viễn được, hơn nữa Quan Triều Viễn cũng không muốn làm tổn thương người khác.
“Có rồi! Chúng ta giả làm xe hiến máu! Chỉ để một người lên xe, đợi người đó hiến máu xong thì cậu lập tức uống luôn, thế nào?”
Quan Triều Viễn cân nhắc kỹ càng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.