Chương 719
Mộc Hoa
24/11/2022
Chương 908
“Điện thoại đâu?”
Tô Lam xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.
“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả ạ.”
Tô Lam đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Tô Lam! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”
Tô Lam nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sở Nhuận Chi.
Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình!
Nhà họ Hoắc?
Lúc này Tô Lam mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S!
Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao?
Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lam.
“Tô Lam, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi.”
“Đều đã qua rồi…” Tô Lam nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.
“Đều nhờ có tri thức hiểu lễ nghĩa của mợ, mặc dù chưa từng gặp nhưng mợ đã nhiều lần nghe cậu của cháu nói rằng bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng và hiền lành, bây giờ gặp được cháu thì mợ đã tin rồi.”
Sở Nhuận Chi kéo Tô Lam vào phòng.
“Tô Lam, mợ đã nghe nói về chuyện của cháu, đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này cháu và Kiêm Mặc phải chịu khổ rồi.”
Sở Nhuận Chi kéo tay Tô Lam, trông rất thân mật.
“Cháu nói xem, nếu như cậu cháu tìm được các cháu sớm hơn thì chẳng phải các cháu đã không phải khổ sở như vậy rồi không? Haiz… Dù sao thì khoảng thời gian khổ sở đó đã qua, coi như là khổ tận cam lai, từ nay về sau đây sẽ là nhà của các cháu, xảy ra chuyện gì thì đã có cậu mợ làm chỗ dựa cho các cháu!”
Nghe những lời này, trong lòng Tô Lam không khỏi cảm thấy ấm áp.
Có người làm chỗ dựa.
Từ nhỏ đến lớn, điều cô mong mỏi nhất chính là có thể có người làm chỗ dựa cho mình.
“Tạm thời cháu cứ sống ở đây đi, thiếu gì thì cứ bảo mợ.”
Tô Lam đang định nói gì đó thì Sở Nhuận Chi đã nói một tràng.
“Cậu mợ có hai đứa con, một trai một gái. Đứa lớn đang học đại học, đứa thứ hai là nữ, buổi trưa tan học mới về nhà, nó mà nhìn thấy cháu thì chắc sẽ vui lắm!”
“…”
“Tiểu Nhã rất thích cháu! Nó rất thích phim truyền hình và phim điện ảnh mà cháu đóng. Nếu nó biết cháu là chị họ nó thì có lẽ nó sẽ rất vui!”
“Điện thoại đâu?”
Tô Lam xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.
“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả ạ.”
Tô Lam đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Tô Lam! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”
Tô Lam nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Sở Nhuận Chi.
Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình!
Nhà họ Hoắc?
Lúc này Tô Lam mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S!
Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao?
Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lam.
“Tô Lam, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi.”
“Đều đã qua rồi…” Tô Lam nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.
“Đều nhờ có tri thức hiểu lễ nghĩa của mợ, mặc dù chưa từng gặp nhưng mợ đã nhiều lần nghe cậu của cháu nói rằng bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng và hiền lành, bây giờ gặp được cháu thì mợ đã tin rồi.”
Sở Nhuận Chi kéo Tô Lam vào phòng.
“Tô Lam, mợ đã nghe nói về chuyện của cháu, đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này cháu và Kiêm Mặc phải chịu khổ rồi.”
Sở Nhuận Chi kéo tay Tô Lam, trông rất thân mật.
“Cháu nói xem, nếu như cậu cháu tìm được các cháu sớm hơn thì chẳng phải các cháu đã không phải khổ sở như vậy rồi không? Haiz… Dù sao thì khoảng thời gian khổ sở đó đã qua, coi như là khổ tận cam lai, từ nay về sau đây sẽ là nhà của các cháu, xảy ra chuyện gì thì đã có cậu mợ làm chỗ dựa cho các cháu!”
Nghe những lời này, trong lòng Tô Lam không khỏi cảm thấy ấm áp.
Có người làm chỗ dựa.
Từ nhỏ đến lớn, điều cô mong mỏi nhất chính là có thể có người làm chỗ dựa cho mình.
“Tạm thời cháu cứ sống ở đây đi, thiếu gì thì cứ bảo mợ.”
Tô Lam đang định nói gì đó thì Sở Nhuận Chi đã nói một tràng.
“Cậu mợ có hai đứa con, một trai một gái. Đứa lớn đang học đại học, đứa thứ hai là nữ, buổi trưa tan học mới về nhà, nó mà nhìn thấy cháu thì chắc sẽ vui lắm!”
“…”
“Tiểu Nhã rất thích cháu! Nó rất thích phim truyền hình và phim điện ảnh mà cháu đóng. Nếu nó biết cháu là chị họ nó thì có lẽ nó sẽ rất vui!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.