Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang
Chương 110: Anh bám cô không rời
Shu Yang
05/06/2023
Trên chiếc giường nhỏ An Nhiên đang ngủ rất ngon, Hàn Nguyên Phong đi
tới bên giường đưa tay vén tóc trên trán của cô lộ ra gương mặt hồng
hồng không tỳ vết,do mệt mà ngủ rất say,anh cúi xuống hôn lên trán cô
rồi cất giọng dịu dàng cùng cưng chiều:
_Bảo Bối của anh,dậy thôi dậy ăn chút gì đi anh nấu xong rồi đó.
_...
An Nhiên vẫn nằm im không trả lời anh.
_ Vợ à,dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?
Lúc này An Nhiên đang ngủ ngon bị anh làm phiền,cô nghiêng người tránh bàn tay anh đang vuốt ve má của mình,dụi dụi mặt vào chiếc gối ấm áp cất giọng ngái ngủ:
_ Nguyên Phong anh đi ra đi...,em mệt em muốn ngủ,anh quá đáng,làm em mệt không dậy nổi giờ còn giả bộ cái gì chứ hứ...
Nguyên Phong bật cười vì hành động trẻ con của cô,anh áp sát người cô cúi mặt xuống hôn nhẹ lên bờ môi hồng cong lên vì hờn dỗi này,anh thì thầm:
_Nhóc con! anh xin lỗi nhưng mà năm năm qua anh ăn chay đó,nhớ em muốn phát điên luôn rồi, bây giờ nếu em còn không mau dậy ăn gì rồi ngủ tiếp thì anh sẽ trực tiếp làm em ba ngày không xuống nổi giường.
An Nhiên nghe vậy thì hai mắt nai xinh đẹp mở lớn,nhìn chằm chằm anh,cố nhích người tránh khỏi con sư tử này mà không được,giọng cô yếu ớt:
_ Lưu... lưu... manh! ai mà thèm tin anh...
Nguyên Phong hôn khắp mặt cô vừa hôn anh vừa lên tiếng:
_Không tin em có thể thử ngay bây giờ.
An Nhiên chợt thấy dùng mình,bàn tay không an phận của anh đã đưa tới bầu ngực căng tròn,trắng noãn mê người của cô tự bao giờ,giọng cô vì cuống lên đã tỉnh ngủ rất nhiều cô gấp gáp nói:
_ Em...em dậy được chưa?
_Bây giờ không được rồi,em trai của anh nó không đồng ý...
_ Hả...A Phong em biết lỗi rồi,em dậy ngay đây mà,em đói bụng rồi anh mau cho em ăn được không?
_...(anh không lên tiếng mà bàn tay dùng lực hơn lên gò bồng đào quyến rũ của cô)
An Nhiên sợ hãi:
_Chồng ơi! anh buông tha cho em lần này nha
Vừa nói cô vừa chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh vẻ đáng thương như sắp khóc,yết hầu anh lên xuống,kiềm nén ham muốn của mình hôn nhẹ trán cô trầm ấm nói:
_ Em vừa gọi anh là gì?
An Nhiên biết mình lỡ lời nhưng lời nói ra không rút lại được,cô chỉ đành ngậm ngùi:
_ Chồng...chồng ạ.
Nụ cười hạnh phúc hiện trên môi anh.Anh không con trêu đùa cô nữa,tay anh rời khỏi ngực cô đưa lên vuốt ve nhẹ cánh môi hồng hồng cưng chiều nói:
_Được.
An Nhiên như chờ có thế,cô vui vẻ nhào tới hôn má anh cái chụt rồi chờ lúc anh bị bất ngờ mà ngồi bất động,cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm mặc cho toàn thân mệt rã rời, cô thà dậy còn hơn bị anh ức hiếp thực sự cô mệt chết luôn rồi.
Nguyên Phong đưa tay lên sờ vào phần má cô vừa hôn,anh mỉm cười nụ cười vô cùng ấm áp,ánh mắt hạnh phúc nhưng cũng kèm theo cả âm mưu nhỏ, giọng anh toan tính:
_Nhóc con,em thoát được bây giờ nhưng đêm nay em không thoát khỏi anh đâu...
Mỉm cười vì âm mưu hoàn hảo của mình anh đứng lên đi ra phòng ăn bày đồ ăn lên bàn.
An Nhiên sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong cũng nhẹ nhàng đi tới bàn ăn, tóc cô được búi gọn lên cao để lộ cần cổ mịn màng trắng hồng, khoác lên mình chiếc váy hai dây dài tới gót chân màu xám tro,một bên hông xẻ tới đầu gối chiếc váy ôm sát tôn lên ba vòng mê người của cô, khi cô đi tới gần Nguyên Phong mất mấy giây thất thần,đôi mắt thâm sâu nhìn cô đầy say mê,giọng anh có chút khàn:
_ Mau lại đây,anh nấu cháo gà em thích ăn nhất rồi đó.
An Nhiên kéo ghế muốn ngồi đối diện anh,nhưng con người mất liêm sỉ nào đó đã nhanh như cắt vòng qua người cô,ôm cô ngang lên đi vòng qua chỗ anh rồi tự nhiên để cô trên đùi mình rồi ngồi xuống chứ không có buông cô ra.
An Nhiên xấu hổ,vành tai cô đỏ hồng cô đưa tay đẩy nhẹ anh muốn tạo khoảng cách,thực sự hai người cứ dính sát như này cô rất sợ anh nổi lên cầm thú trực tiếp đè cô ra thì cô sống sao nổi,nhìn mặt thì đâu đến nỗi nào mà sao lưu manh không lời nào tả được,cô nhẹ giọng quát anh:
_Anh buông em ra.
_Sao vậy? sao phải buông.( anh nhàn nhạt như không liên quan tới mình)
_Anh ôm em như này em ăn không nổi.( An Nhiên có chút giận)
_Vậy anh đút cho em.( vẫn bộ dáng đó)
_Không phải vậy mà em không quen anh ôm em như thế này khi ăn.( cô gắt lên)
_ Sau này sẽ quen.( anh nhếch môi đầy ngang ngược)
_Em có tay,em không có bị thương...
Chưa kịp nói hết câu môi cô đã bị anh chặn lấy,không cho cô nói mấy lời không hay,anh hôn cô cái chụt rồi lên tiếng tiếp.
_Một là em ăn như thế này hai là anh sẽ ăn em trên giường.
_Bảo Bối của anh,dậy thôi dậy ăn chút gì đi anh nấu xong rồi đó.
_...
An Nhiên vẫn nằm im không trả lời anh.
_ Vợ à,dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?
Lúc này An Nhiên đang ngủ ngon bị anh làm phiền,cô nghiêng người tránh bàn tay anh đang vuốt ve má của mình,dụi dụi mặt vào chiếc gối ấm áp cất giọng ngái ngủ:
_ Nguyên Phong anh đi ra đi...,em mệt em muốn ngủ,anh quá đáng,làm em mệt không dậy nổi giờ còn giả bộ cái gì chứ hứ...
Nguyên Phong bật cười vì hành động trẻ con của cô,anh áp sát người cô cúi mặt xuống hôn nhẹ lên bờ môi hồng cong lên vì hờn dỗi này,anh thì thầm:
_Nhóc con! anh xin lỗi nhưng mà năm năm qua anh ăn chay đó,nhớ em muốn phát điên luôn rồi, bây giờ nếu em còn không mau dậy ăn gì rồi ngủ tiếp thì anh sẽ trực tiếp làm em ba ngày không xuống nổi giường.
An Nhiên nghe vậy thì hai mắt nai xinh đẹp mở lớn,nhìn chằm chằm anh,cố nhích người tránh khỏi con sư tử này mà không được,giọng cô yếu ớt:
_ Lưu... lưu... manh! ai mà thèm tin anh...
Nguyên Phong hôn khắp mặt cô vừa hôn anh vừa lên tiếng:
_Không tin em có thể thử ngay bây giờ.
An Nhiên chợt thấy dùng mình,bàn tay không an phận của anh đã đưa tới bầu ngực căng tròn,trắng noãn mê người của cô tự bao giờ,giọng cô vì cuống lên đã tỉnh ngủ rất nhiều cô gấp gáp nói:
_ Em...em dậy được chưa?
_Bây giờ không được rồi,em trai của anh nó không đồng ý...
_ Hả...A Phong em biết lỗi rồi,em dậy ngay đây mà,em đói bụng rồi anh mau cho em ăn được không?
_...(anh không lên tiếng mà bàn tay dùng lực hơn lên gò bồng đào quyến rũ của cô)
An Nhiên sợ hãi:
_Chồng ơi! anh buông tha cho em lần này nha
Vừa nói cô vừa chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh vẻ đáng thương như sắp khóc,yết hầu anh lên xuống,kiềm nén ham muốn của mình hôn nhẹ trán cô trầm ấm nói:
_ Em vừa gọi anh là gì?
An Nhiên biết mình lỡ lời nhưng lời nói ra không rút lại được,cô chỉ đành ngậm ngùi:
_ Chồng...chồng ạ.
Nụ cười hạnh phúc hiện trên môi anh.Anh không con trêu đùa cô nữa,tay anh rời khỏi ngực cô đưa lên vuốt ve nhẹ cánh môi hồng hồng cưng chiều nói:
_Được.
An Nhiên như chờ có thế,cô vui vẻ nhào tới hôn má anh cái chụt rồi chờ lúc anh bị bất ngờ mà ngồi bất động,cô ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm mặc cho toàn thân mệt rã rời, cô thà dậy còn hơn bị anh ức hiếp thực sự cô mệt chết luôn rồi.
Nguyên Phong đưa tay lên sờ vào phần má cô vừa hôn,anh mỉm cười nụ cười vô cùng ấm áp,ánh mắt hạnh phúc nhưng cũng kèm theo cả âm mưu nhỏ, giọng anh toan tính:
_Nhóc con,em thoát được bây giờ nhưng đêm nay em không thoát khỏi anh đâu...
Mỉm cười vì âm mưu hoàn hảo của mình anh đứng lên đi ra phòng ăn bày đồ ăn lên bàn.
An Nhiên sau khi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong cũng nhẹ nhàng đi tới bàn ăn, tóc cô được búi gọn lên cao để lộ cần cổ mịn màng trắng hồng, khoác lên mình chiếc váy hai dây dài tới gót chân màu xám tro,một bên hông xẻ tới đầu gối chiếc váy ôm sát tôn lên ba vòng mê người của cô, khi cô đi tới gần Nguyên Phong mất mấy giây thất thần,đôi mắt thâm sâu nhìn cô đầy say mê,giọng anh có chút khàn:
_ Mau lại đây,anh nấu cháo gà em thích ăn nhất rồi đó.
An Nhiên kéo ghế muốn ngồi đối diện anh,nhưng con người mất liêm sỉ nào đó đã nhanh như cắt vòng qua người cô,ôm cô ngang lên đi vòng qua chỗ anh rồi tự nhiên để cô trên đùi mình rồi ngồi xuống chứ không có buông cô ra.
An Nhiên xấu hổ,vành tai cô đỏ hồng cô đưa tay đẩy nhẹ anh muốn tạo khoảng cách,thực sự hai người cứ dính sát như này cô rất sợ anh nổi lên cầm thú trực tiếp đè cô ra thì cô sống sao nổi,nhìn mặt thì đâu đến nỗi nào mà sao lưu manh không lời nào tả được,cô nhẹ giọng quát anh:
_Anh buông em ra.
_Sao vậy? sao phải buông.( anh nhàn nhạt như không liên quan tới mình)
_Anh ôm em như này em ăn không nổi.( An Nhiên có chút giận)
_Vậy anh đút cho em.( vẫn bộ dáng đó)
_Không phải vậy mà em không quen anh ôm em như thế này khi ăn.( cô gắt lên)
_ Sau này sẽ quen.( anh nhếch môi đầy ngang ngược)
_Em có tay,em không có bị thương...
Chưa kịp nói hết câu môi cô đã bị anh chặn lấy,không cho cô nói mấy lời không hay,anh hôn cô cái chụt rồi lên tiếng tiếp.
_Một là em ăn như thế này hai là anh sẽ ăn em trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.