Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang
Chương 4: Biệt Thự Bách Hợp
Shu Yang
22/12/2022
Sau khi hôn lễ kết thúc An Nhiên được vệ sỹ đưa về biệt thự của Nguyên Phong ở ngoại ô thành phố cách trung tâm thành phố 30 phút đi xe.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại sau khi tan tiệc không biết Nguyên Phong đi đâu mà vội vã rời khỏi đó không thèm để ý đến cô dù chỉ một chút anh giao cô cho mấy người vệ sỹ rồi rời đi.
An nhiên thấy thật cay đắng và chua xót cô không biết lên làm thế nào bây giờ cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với gia đình mình cũng như Vân Kiều và anh nhưng không ai tin cô không ai cho cô được giải thích,mỗi lần cô giải thích mọi người đều phủ nhận nó coi nó như một trò lừa gạt của cô.
Đau đớn hơn hết là cô làm sao có thể hãm hại em gái ruột của mình để cướp đi mọi thứ và đặc biệt là tình yêu của em gái mình,cô không làm được vạn lần cô không làm được.
Cô thà chấp nhận buông đoạn tình cảm ấy để em cô được hạnh phúc chứ cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng thủ đoạn để giành giật tình yêu của nguời khác mà đoạn tình yêu ấy còn là của riêng cô của một mình cô thầm thương trộm nhớ,tình cảm lớn dần theo năm tháng không xoá nhoà được.
Mỗi lần lén nhìn anh và Vân Kiều bên nhau nhìn anh dịu dàng quan tâm em ấy mà tim của An Nhiên luôn âm thâm nhói đau,cô thầm ghen tị nhưng không có nghĩa cô bất chấp thủ đoạn để hại người tình yêu như vậy cô không cần.
Cả đời cô chắc chỉ có mẹ và Lệ Vũ luôn yêu thương và tin tưởng cô còn lại thì không còn ai cả ngay cả người ba mà cô từng rất kính trọng.
Nhưng mẹ đã về nơi thiên đường bỏ lại cô ở nơi này cô đơn bơ vơ không chỗ dựa mất rồi,mải suy nghĩ mà nước mắt tự bao giờ không tự chủ được rơi dàn rụa trên mặt nhìn cô rất chật vật đáng thương...
Vệ sỹ Đại Vỹ lén nhìn cô qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người nhưng sắc mặt tái nhợt cho dù cô đang nhắm mắt vẫn nhìn ra cô đang mệt mỏi và khổ sở, trên khuôn mặt xinh đẹp như vậy đang nhạt nhoà nước mắt, anh thấy chợt thấy thương cảm cho cô.
Đi theo Hàn Tổng 6 năm nay anh biết tính của cậu chủ lạnh lùng và rất tàn nhẫn,liên hôn mà không có tình yêu thì kết cục chắc không thể có hạnh phúc,đằng này hôn lễ giữa hai người họ không chỉ vì lợi ích hai gia tộc mà còn là một âm mưu đầy toan tính của cậu chủ.
Về đến biệt thự sau khi đến cổng Đại Vỹ cất giọng gọi cô:
_Thưa mợ chủ đã về đến nơi rồi ạ!
Nói rồi anh xuống xe mở cửa cho cô,An Nhiên mở mắt lấy tay lau vội nước mắt trên mặt cố làm ra vẻ bình thản rồi nói:
_ À Vâng!
Bước xuống xe hướng cửa biệt thự đi tới, cô theo chân của Đại Vỹ chậm chạp tiến vào con đường lát đá trắng, hai bên trồng rất nhiều bách hợp đang toả mùi hương dìu dịu rất dễ chịu.
Biệt thự rộng lớn lối đi vào nhà chính rất dài ở bên tay phải là một hồ phun nước dưới chân bức tượng nữ thần, ánh đèn cùng với những sóng nước nhô cao tạo lên một phong cảnh lung linh đẹp mắt.
Bên cạnh đó là một bãi cỏ rộng có một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng ở giữa và một chiếc xích đu hướng ra vườn hoa bách hợp rất xinh động.
Mà bên tay trái là một hồ bơi rất rộng nước trong hồ trong vắt ánh lên bởi anh đèn ở giữa là một ngôi biệt thự hiện đại màu xám trắng với rất nhiều cửa sổ sát đất bên ngoài điểm một vài khóm cúc hoạ mi,tất cả như một bức tranh hoàn mỹ xinh đẹp cũng nói lên địa vị của chủ nhân nơi này.
Vào đến cửa chính đã có ba người đứng đợi sẵn cúi đầu chào cô:
_ Chào mợ chủ ạ!
Cô mỉm cười gật đầu Đại Vỹ đứng lên trước giới thiệu:
_Thưa mợ chủ đây là quản gia Trương ( người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi nhìn rất nhanh nhẹn dáng người hơi đậm nhưng khuôn mặt hiền từ phúc hậu)
_ Vâng chào mợ chủ ạ
_Vâng mong thím Trương giúp đỡ ạ
Tiếp đến là một người đàn ông tầm gần 60 tuổi cao gầy khuôn mặt hơi xạm đen vì nắng nhưng có vẻ rất khoẻ mạnh và chăm chỉ Đại Vỹ nói tiếp:
_ Đây là Lão Trần người làm vườn
Ông cất giọng khàn khàn:
_ Mừng mợ chủ về nhà sau này nơi này sẽ thêm vui vẻ hơn rồi ạ
An Nhiên nhìn ông cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền nhất thời bốn người ở đó đều sững sờ: "trời ơi quá là xinh đẹp rồi nha" mang lại cho người ta cảm giác thuần khiết thiện lương chứ không như mấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc bây giờ hám vật chất coi thường kẻ thấp kém hơn mình,mà cảm giác An Nhiên mang lại cho người đối diện hoàn toàn khác thân thiện dễ gần và rất tôn trọng người lớn tuổi.Cô cất giọng ngọt ngào:
_Con cảm ơn Lão Trần
Còn người nhỏ nhắn gầy gầy tuổi tầm 18,19 tuổi là Tiểu Điểm cô bé có vẻ ngây ngô chân chất khi mọi người chưa kịp nhìn đã tự giới thiệu về mình một cách lưu loát.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại sau khi tan tiệc không biết Nguyên Phong đi đâu mà vội vã rời khỏi đó không thèm để ý đến cô dù chỉ một chút anh giao cô cho mấy người vệ sỹ rồi rời đi.
An nhiên thấy thật cay đắng và chua xót cô không biết lên làm thế nào bây giờ cô chưa bao giờ làm gì có lỗi với gia đình mình cũng như Vân Kiều và anh nhưng không ai tin cô không ai cho cô được giải thích,mỗi lần cô giải thích mọi người đều phủ nhận nó coi nó như một trò lừa gạt của cô.
Đau đớn hơn hết là cô làm sao có thể hãm hại em gái ruột của mình để cướp đi mọi thứ và đặc biệt là tình yêu của em gái mình,cô không làm được vạn lần cô không làm được.
Cô thà chấp nhận buông đoạn tình cảm ấy để em cô được hạnh phúc chứ cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng thủ đoạn để giành giật tình yêu của nguời khác mà đoạn tình yêu ấy còn là của riêng cô của một mình cô thầm thương trộm nhớ,tình cảm lớn dần theo năm tháng không xoá nhoà được.
Mỗi lần lén nhìn anh và Vân Kiều bên nhau nhìn anh dịu dàng quan tâm em ấy mà tim của An Nhiên luôn âm thâm nhói đau,cô thầm ghen tị nhưng không có nghĩa cô bất chấp thủ đoạn để hại người tình yêu như vậy cô không cần.
Cả đời cô chắc chỉ có mẹ và Lệ Vũ luôn yêu thương và tin tưởng cô còn lại thì không còn ai cả ngay cả người ba mà cô từng rất kính trọng.
Nhưng mẹ đã về nơi thiên đường bỏ lại cô ở nơi này cô đơn bơ vơ không chỗ dựa mất rồi,mải suy nghĩ mà nước mắt tự bao giờ không tự chủ được rơi dàn rụa trên mặt nhìn cô rất chật vật đáng thương...
Vệ sỹ Đại Vỹ lén nhìn cô qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người nhưng sắc mặt tái nhợt cho dù cô đang nhắm mắt vẫn nhìn ra cô đang mệt mỏi và khổ sở, trên khuôn mặt xinh đẹp như vậy đang nhạt nhoà nước mắt, anh thấy chợt thấy thương cảm cho cô.
Đi theo Hàn Tổng 6 năm nay anh biết tính của cậu chủ lạnh lùng và rất tàn nhẫn,liên hôn mà không có tình yêu thì kết cục chắc không thể có hạnh phúc,đằng này hôn lễ giữa hai người họ không chỉ vì lợi ích hai gia tộc mà còn là một âm mưu đầy toan tính của cậu chủ.
Về đến biệt thự sau khi đến cổng Đại Vỹ cất giọng gọi cô:
_Thưa mợ chủ đã về đến nơi rồi ạ!
Nói rồi anh xuống xe mở cửa cho cô,An Nhiên mở mắt lấy tay lau vội nước mắt trên mặt cố làm ra vẻ bình thản rồi nói:
_ À Vâng!
Bước xuống xe hướng cửa biệt thự đi tới, cô theo chân của Đại Vỹ chậm chạp tiến vào con đường lát đá trắng, hai bên trồng rất nhiều bách hợp đang toả mùi hương dìu dịu rất dễ chịu.
Biệt thự rộng lớn lối đi vào nhà chính rất dài ở bên tay phải là một hồ phun nước dưới chân bức tượng nữ thần, ánh đèn cùng với những sóng nước nhô cao tạo lên một phong cảnh lung linh đẹp mắt.
Bên cạnh đó là một bãi cỏ rộng có một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng ở giữa và một chiếc xích đu hướng ra vườn hoa bách hợp rất xinh động.
Mà bên tay trái là một hồ bơi rất rộng nước trong hồ trong vắt ánh lên bởi anh đèn ở giữa là một ngôi biệt thự hiện đại màu xám trắng với rất nhiều cửa sổ sát đất bên ngoài điểm một vài khóm cúc hoạ mi,tất cả như một bức tranh hoàn mỹ xinh đẹp cũng nói lên địa vị của chủ nhân nơi này.
Vào đến cửa chính đã có ba người đứng đợi sẵn cúi đầu chào cô:
_ Chào mợ chủ ạ!
Cô mỉm cười gật đầu Đại Vỹ đứng lên trước giới thiệu:
_Thưa mợ chủ đây là quản gia Trương ( người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi nhìn rất nhanh nhẹn dáng người hơi đậm nhưng khuôn mặt hiền từ phúc hậu)
_ Vâng chào mợ chủ ạ
_Vâng mong thím Trương giúp đỡ ạ
Tiếp đến là một người đàn ông tầm gần 60 tuổi cao gầy khuôn mặt hơi xạm đen vì nắng nhưng có vẻ rất khoẻ mạnh và chăm chỉ Đại Vỹ nói tiếp:
_ Đây là Lão Trần người làm vườn
Ông cất giọng khàn khàn:
_ Mừng mợ chủ về nhà sau này nơi này sẽ thêm vui vẻ hơn rồi ạ
An Nhiên nhìn ông cười tươi để lộ hai lúm đồng tiền nhất thời bốn người ở đó đều sững sờ: "trời ơi quá là xinh đẹp rồi nha" mang lại cho người ta cảm giác thuần khiết thiện lương chứ không như mấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc bây giờ hám vật chất coi thường kẻ thấp kém hơn mình,mà cảm giác An Nhiên mang lại cho người đối diện hoàn toàn khác thân thiện dễ gần và rất tôn trọng người lớn tuổi.Cô cất giọng ngọt ngào:
_Con cảm ơn Lão Trần
Còn người nhỏ nhắn gầy gầy tuổi tầm 18,19 tuổi là Tiểu Điểm cô bé có vẻ ngây ngô chân chất khi mọi người chưa kịp nhìn đã tự giới thiệu về mình một cách lưu loát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.