Chương 57: Tâm tư của Nhiếp Lạc Dật
Bạc Hà
10/01/2021
Cách Cổ Lạp trở căn hộ thì trời cũng đã tối. Vừa mở cửa ra, một mùi đồ ăn thơm ngào ngạt bay vào mũi của cô. Nhiếp Lạc Dật đeo chiếc tạp giề nổi bật đi từ trong bếp ra. Trông thằng nhóc rất ra dáng một đầu bếp chuyên nghiệp.
\- Đi đâu giờ mới về?
Đặt chiếc túi xách xuống ghế, cô cười hờ hững để giảm bớt không khí căng thẳng.
\- Chị nói với nhóc là chị đi khám rồi còn gì....
Cứ tưởng rằng Nhiếp Lạc Dật sẽ truy xét tới cùng, ai ngờ thằng nhóc lại lạnh lùng trở vào bếp xem nồi canh đang sôi. Cách Cổ Lạp tò mò đi theo sau. Quả nhiên, khi cô đi đến phòng ăn phát hiện trên bàn đã bày sẵn những món ăn ngon lành, chỉ cần ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi. Cô không ngờ tay nghề nấu nướng của Nhiếp Lạc Dật lại có thể khéo như vậy.
\- Tất cả là do em nấu sao? Dật ơi là Dật... Chị đây đúng là may mắn mới nhặt được một đầu bếp về.
Tay nghề nấu nướng của Cách Cổ Lạp tuy không tệ nhưng cũng không ngon. Trình độ của cô rất chi là bình thường. Ai ngờ cô lại vớ phải một đầu bếp gia đình. Sau này không sợ ăn đồ ăn không vừa miệng nữa rồi.
Bê bát canh nóng đặt lên bàn, Nhiếp Lạc Dật tinh tế tháo chiếc bao tay để gọn một chỗ. Hắn kéo ghế ngồi xuống bàn, mở nồi cơm đã chín, lấy ra 2 bát.
\- Đi rửa tay xong rồi hãy ăn.
Cách Cổ Lạp vui vẻ đi rửa tay ngay rồi ngồi vào bàn ăn. Cô vội gắp một miếng thịt cho vào miệng. Quả như đúng gì cô tưởng tượng, hương vị rất đậm đà, thanh đạm lại vừa có chút kích thích.
\- Ngon quá!
Nhìn cái bộ dạng ăn của cô, Nhiếp Lạc Dật nhìn bằng cặp mắt chán ghét. Nhưng hắn vẫn điềm nhiên lấy thêm một cái bát, múc canh ra cho bớt nóng. Sau cùng hắn đặt bát canh đến trước mặt của Cách Cổ Lạp.
Động tác của cô có chút cứng ngắc. Trong đầu cô hiện lên kí ức lúc gặp Đông Thần vừa rồi.
Khi nghe tin cô mang thai ngoài tử cung, cô thấy vẻ mặt của hắn cũng có chút khó coi. Mãi lúc lâu sau, Đông Thần mới nắm chặt lấy tay cô hơi kích động. Hắn nói hắn sẽ bù đắp cho cô. Không cần đợi ba đứa bé, mai hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện phẫu thuật. Hắn chỉ cần cô sống khoẻ mạnh, sau này... Nếu tình cảm của hai người tốt lên, cô có thể mang thai lại.
Những lời nói này quả thực khiến cho cô vô cùng cảm động. Là hắn yêu cô tới vậy sao? Cho đến tận lúc này cô vẫn chưa thể nào hiểu tại sao hắn lại chắc lịch với cái tình cảm này.
\- Này, chị không sao chứ?
Nhiếp Lạc Dật thấy cô đờ đẫn thì hơi thắc mắc. Cách Cổ Lạp chợt giật mình lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp. Cô ăn ngon lành bao nhiêu thì dường như Nhiếp Lạc Dật cũng chẳng có hứng thú dùng bữa. Hắn đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
\- Mai là sinh nhật của tôi! Chị... Có thể thực hiện một nguyện vọng của tôi không?
Cách Cổ Lạp nghe vậy thì không nghĩ nhiều. Cô vui vẻ trả lời ngay.
\- Đương nhiên, năm nay là sinh nhật thứ 19 của nhóc đúng chứ? Chị đây sẽ ở cạnh nhóc.
Câu nói này khiến Nhiếp Lạc Dật hơi kích động, hắn vội nắm lấy tay của cô.
\- Thật không?
\- Đương nhiên!
Trong mắt của cô, Nhiếp Lạc Dật chính là đứa em trai cô yêu quý. Ngoài cái thứ tình cảm này ra, cô không hề có bất cứ ý nghĩ gì với thằng nhóc.
Ai biết được rằng lời nói của cô khiến Nhiêls Lạc Dật vui mừng tới cỡ nào. Năm nào hắn cũng đón sinh nhật với ba mẹ, nhưng đến bây giờ ba mẹ của hắn không còn nữa. Hắn muốn người quan trọng nhất bên cạnh hắn cùng đón sinh nhật. Đương nhiên, người đó chính là cô.
Ăn cơm xong, Nhiếp Lạc Dật nhanh chóng bê bát đi rửa dọn dẹp. Cách Cổ Lạp thì trở vào phòng của cô tắm rửa. Sau một hồi ngâm mình thoải mái, cô thả mình xuống chiếc giường êm ái. Cách Cổ Lạp mệt mỏi định tắt đèn đi ngủ sớm, ai ngờ điện thoại cô đột nhiên đổ chuông. Cách Cổ Lạp cố gắng vươn tay với chiếc điện thoại trên bàn rồi mở máy nghe.
Là một cuộc gọi video.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối. Hình ảnh của Đông Thần hiện lên trên màn hình.
\- Đang làm gì vậy?
\- Sắp ngủ rồi.
\- Vậy em ngủ sớm đi. Mang anh đưa em đến bệnh viện. Anh đã thu xếp ổn thoả mọi thứ rồi nên em yên tâm.
Cách Cổ Lạp định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô im lặng. Đông Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô.
\- Muốn hỏi anh cái gì sao?
\- Anh... Có thật sự yêu em không hay là... Là... Nhất thời có hứng?
Thực ra Đông Thần cũng muốn nói thật cho cô biết nhưng hắn lại sợ cô sẽ nhớ lại những chuyện xấu trước kia. Cho đến lúc này, hắn vẫn nhẹ nhàng tiếp cận cô. Theo đuổi cô từ đầu. Hắn sẽ khiến cho hai người họ bắt đầu lại từ đầu...
\- Anh yêu em!
Cách Cổ Lạp cũng mỉm cười.
Mà lúc này, Nhiếp Lạc Dật đứng bên ngoài phòng của cô. Cửa không có khoá, hắn đã nghe thấy hết mọi thứ. Cốc sữa nóng trên tay của Nhiếp Lạc Dật bắt đầu chuyển động, là tay hắn đang run. Nhìn cô và Đông Thần tình cảm nói chuyện với nhau qua điện thoại, hắn... Không thể chịu được.
Tâm tư của hắn rất kĩ, điều hắn muốn nhất hiện tại là ở bên cạnh của cô. Hắn... Không muốn trở thành đứa em trai trong mắt cô nữa!
\- Đi đâu giờ mới về?
Đặt chiếc túi xách xuống ghế, cô cười hờ hững để giảm bớt không khí căng thẳng.
\- Chị nói với nhóc là chị đi khám rồi còn gì....
Cứ tưởng rằng Nhiếp Lạc Dật sẽ truy xét tới cùng, ai ngờ thằng nhóc lại lạnh lùng trở vào bếp xem nồi canh đang sôi. Cách Cổ Lạp tò mò đi theo sau. Quả nhiên, khi cô đi đến phòng ăn phát hiện trên bàn đã bày sẵn những món ăn ngon lành, chỉ cần ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi. Cô không ngờ tay nghề nấu nướng của Nhiếp Lạc Dật lại có thể khéo như vậy.
\- Tất cả là do em nấu sao? Dật ơi là Dật... Chị đây đúng là may mắn mới nhặt được một đầu bếp về.
Tay nghề nấu nướng của Cách Cổ Lạp tuy không tệ nhưng cũng không ngon. Trình độ của cô rất chi là bình thường. Ai ngờ cô lại vớ phải một đầu bếp gia đình. Sau này không sợ ăn đồ ăn không vừa miệng nữa rồi.
Bê bát canh nóng đặt lên bàn, Nhiếp Lạc Dật tinh tế tháo chiếc bao tay để gọn một chỗ. Hắn kéo ghế ngồi xuống bàn, mở nồi cơm đã chín, lấy ra 2 bát.
\- Đi rửa tay xong rồi hãy ăn.
Cách Cổ Lạp vui vẻ đi rửa tay ngay rồi ngồi vào bàn ăn. Cô vội gắp một miếng thịt cho vào miệng. Quả như đúng gì cô tưởng tượng, hương vị rất đậm đà, thanh đạm lại vừa có chút kích thích.
\- Ngon quá!
Nhìn cái bộ dạng ăn của cô, Nhiếp Lạc Dật nhìn bằng cặp mắt chán ghét. Nhưng hắn vẫn điềm nhiên lấy thêm một cái bát, múc canh ra cho bớt nóng. Sau cùng hắn đặt bát canh đến trước mặt của Cách Cổ Lạp.
Động tác của cô có chút cứng ngắc. Trong đầu cô hiện lên kí ức lúc gặp Đông Thần vừa rồi.
Khi nghe tin cô mang thai ngoài tử cung, cô thấy vẻ mặt của hắn cũng có chút khó coi. Mãi lúc lâu sau, Đông Thần mới nắm chặt lấy tay cô hơi kích động. Hắn nói hắn sẽ bù đắp cho cô. Không cần đợi ba đứa bé, mai hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện phẫu thuật. Hắn chỉ cần cô sống khoẻ mạnh, sau này... Nếu tình cảm của hai người tốt lên, cô có thể mang thai lại.
Những lời nói này quả thực khiến cho cô vô cùng cảm động. Là hắn yêu cô tới vậy sao? Cho đến tận lúc này cô vẫn chưa thể nào hiểu tại sao hắn lại chắc lịch với cái tình cảm này.
\- Này, chị không sao chứ?
Nhiếp Lạc Dật thấy cô đờ đẫn thì hơi thắc mắc. Cách Cổ Lạp chợt giật mình lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp. Cô ăn ngon lành bao nhiêu thì dường như Nhiếp Lạc Dật cũng chẳng có hứng thú dùng bữa. Hắn đặt đũa xuống, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
\- Mai là sinh nhật của tôi! Chị... Có thể thực hiện một nguyện vọng của tôi không?
Cách Cổ Lạp nghe vậy thì không nghĩ nhiều. Cô vui vẻ trả lời ngay.
\- Đương nhiên, năm nay là sinh nhật thứ 19 của nhóc đúng chứ? Chị đây sẽ ở cạnh nhóc.
Câu nói này khiến Nhiếp Lạc Dật hơi kích động, hắn vội nắm lấy tay của cô.
\- Thật không?
\- Đương nhiên!
Trong mắt của cô, Nhiếp Lạc Dật chính là đứa em trai cô yêu quý. Ngoài cái thứ tình cảm này ra, cô không hề có bất cứ ý nghĩ gì với thằng nhóc.
Ai biết được rằng lời nói của cô khiến Nhiêls Lạc Dật vui mừng tới cỡ nào. Năm nào hắn cũng đón sinh nhật với ba mẹ, nhưng đến bây giờ ba mẹ của hắn không còn nữa. Hắn muốn người quan trọng nhất bên cạnh hắn cùng đón sinh nhật. Đương nhiên, người đó chính là cô.
Ăn cơm xong, Nhiếp Lạc Dật nhanh chóng bê bát đi rửa dọn dẹp. Cách Cổ Lạp thì trở vào phòng của cô tắm rửa. Sau một hồi ngâm mình thoải mái, cô thả mình xuống chiếc giường êm ái. Cách Cổ Lạp mệt mỏi định tắt đèn đi ngủ sớm, ai ngờ điện thoại cô đột nhiên đổ chuông. Cách Cổ Lạp cố gắng vươn tay với chiếc điện thoại trên bàn rồi mở máy nghe.
Là một cuộc gọi video.
Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối. Hình ảnh của Đông Thần hiện lên trên màn hình.
\- Đang làm gì vậy?
\- Sắp ngủ rồi.
\- Vậy em ngủ sớm đi. Mang anh đưa em đến bệnh viện. Anh đã thu xếp ổn thoả mọi thứ rồi nên em yên tâm.
Cách Cổ Lạp định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô im lặng. Đông Thần nở nụ cười ấm áp nhìn cô.
\- Muốn hỏi anh cái gì sao?
\- Anh... Có thật sự yêu em không hay là... Là... Nhất thời có hứng?
Thực ra Đông Thần cũng muốn nói thật cho cô biết nhưng hắn lại sợ cô sẽ nhớ lại những chuyện xấu trước kia. Cho đến lúc này, hắn vẫn nhẹ nhàng tiếp cận cô. Theo đuổi cô từ đầu. Hắn sẽ khiến cho hai người họ bắt đầu lại từ đầu...
\- Anh yêu em!
Cách Cổ Lạp cũng mỉm cười.
Mà lúc này, Nhiếp Lạc Dật đứng bên ngoài phòng của cô. Cửa không có khoá, hắn đã nghe thấy hết mọi thứ. Cốc sữa nóng trên tay của Nhiếp Lạc Dật bắt đầu chuyển động, là tay hắn đang run. Nhìn cô và Đông Thần tình cảm nói chuyện với nhau qua điện thoại, hắn... Không thể chịu được.
Tâm tư của hắn rất kĩ, điều hắn muốn nhất hiện tại là ở bên cạnh của cô. Hắn... Không muốn trở thành đứa em trai trong mắt cô nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.