Chương 48: Bốn năm sau
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
Thời gian trôi qua từng giây, giữa lúc chúng ta không để ý tới, chợt phát hiện, hoá ra, thời gian đã qua nhanh như vậy, qua không đợi một ai.
Ở một gian hàng bán hoa nhỏ, tuy không to nhưng hoa ở đây màu sắc phong phú sặc sỡ, mỗi hoa đều tươi giống như mới hái,
một bé gái nhỏ trên tay cầm một bó hoa chạy đến đưa người mua hoa trên miệng lúc nào cũng mang theo nụ cười ngượng ngùng
bé vô cùng xinh đẹp, tóc dài thả trên vai trên đó còn kẹp một hình bông cúc, khuôn mặt hồng hồng nộn nộn, hai cái má như là hai cái bánh bao mềm không thể tả, đôi mắt to tròn, môi đỏ mọng,
sau khi thu tiền bé liền chạy lại chỗ mẹ, đưa tiền cho mẹ, khuôn mặt tròn trịa búng ra sữa vì chạy tới chạy lui, nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng
người mẹ nhìn thấy có xót xa nhưng nhiều hơn là hạnh phúc,
bé con của cô vẫn luôn ngoan ngoãn, siêng năng như vậy, cuộc sống hai cô không khổ cực đến nổi phải để một đứa bé 3 tuổi làm việc,
nhưng bé lại một mực nói muốn giúp mẹ,
"Tiểu Bánh Bao có mệt không?" Phương Tiểu Anh nhẹ nhàng ngồi xuống lấy khăn lau đi mồ hôi cho bé rất dịu dàng . Truyện Đam Mỹ
"Không ạ" Phương Tiểu Bảo nhìn mẹ nở nụ cười hồn nhiên lộ ra cái lúm đồng tiền sâu hút đáng yêu, được làm việc giúp mẹ bé rất thích nha, thấy mẹ vất vả bé rất buồn a
Tiểu Anh nghe thấy thế lòng ấm áp xoa đầu cô bé trên mặt hiện lên vẻ yêu chiều, hiền diệu của một người mẹ
"Rùm" một chiếc xe hơi thể thao dừng trước cửa hàng, bên trong một cô gái xinh đẹp bước ra
"Oa, mẹ nuôi" hai mắt bé sáng rực nhìn ra bên ngoài, là mẹ nuôi của bé, lần nào đến cũng sẽ mang rất nhiều kẹo cho bé, bé liền rời xa vòng tay mẹ chạy đến đón người mẹ nuôi nhiều kẹo này
Tô Thanh Thanh vừa bước xuống xe thấy bé đã chạy đến ôm hôn,
"Tiểu Bánh Bao của mẹ, nhớ con chết đi được, phải thơm thêm hai cái" Thanh Thanh hôn đến má bé ướt nhẹp
Nụ cười bé liền tắt
"Con biết là mẹ thương con nhưng mà mỗi lần thơm má đừng lưu lại cái ươn ướt này được không?" bé lấy tay xoa xoa chỗ Thanh Thanh hôn qua, giống như bà cụ non trách móc
"Oa, chỉ trách Bảo Bối của mẹ quá dễ thương mà, làm thế nào được đây" Thanh Thanh trề môi nhìn bé ra vẻ bất khả kháng
Tiểu Bảo liền đưa ra biện pháp cho Thanh Thanh
"Mẹ con cũng dễ thương mà, có thể hôn mẹ con nha"
Thanh Thanh véo mũi Tiểu Bảo một cái sau đó nói nhỏ vào tai của Tiểu Bảo cái gì đó mắt bé liền sáng lên
"Như vậy Bánh Bao có thể cho mẹ nuôi hôn thêm hai cái nữa" Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo vang lên khiến Thanh Thanh muốn lụi tim hôn bé thêm một cái
lúc nãy là cô lấy kẹo dụ bé nha, không có kẹo khả năng sẽ không cho cô hôn đâu,
"Hôm nay cậu cho Bánh Bao ra làm việc à?" Thanh Thanh nhìn qua Tiểu Anh nở nụ cười,
cô bạn này của cô phải nói là ngày càng đẹp, rời xa được cái tên Tôn Ôn Thần kia cô có da có thịt hơn chỗ cần nhô thì nhô thêm, da thịt hồng hào căng bóng, đặt biệt là sau khi sinh Tiểu Bảo ngày càng ra dáng một đại mỹ nhân,
thật sự là đẹp đến tỏ ra hào quang, khí sắc ngời ngời,
đàn ông ở cái khu này đã sớm đỗ cô như đỗ rạ có điều cô từ chối người ta cũng đủ tuyệt tình,
nhắc đến cái sự tuyệt tình này cô thấy Tiểu Anh đúng là một bậc thầy đó, giả như
Có người hỏi: "Em có phiền nếu tôi làm quen em không?"
Tiểu Anh sẽ trả lời: "Phiền"
"Em cho tôi xin số điện thoại nha"
"Tôi không có dùng điện thoại" mà trong khi đó trên tay cô vẫn đang cầm nó lướt web
còn cái sự mạnh mẽ, kiên cường cũng rất ghê, có lẽ Tiểu Anh đã mạnh mẽ hơn cả cô, bây giờ thấy được một giọt nước mắt của Tiểu Anh thật khó nha.
"Ừm, giống như cậu rất siêng năng" Tiểu Anh nhẹ nhàng nói nhìn qua Thanh Thanh, những năm này cô lại nợ Thanh Thanh nhiều hơn nữa, những lúc cô khó khăn đều giúp cô,
cô ấy và Tiểu Bảo là hai điểm tựa cuối cùng của Tiểu Anh, nhà họ Phương thì từ bốn năm trước lúc thấy cái tin tức kia đã từ cô rồi,
"Đương nhiên rồi, phải giống mẹ nuôi nó chứ" Thanh Thanh tự hào đến nở lỗ mũi, câu này của Tiểu Anh thật sự rất hợp ý cô,
"Đi vào nhà thôi, hôm nay bán xong rồi" công việc bán hoa này cũng không phải là công việc chính của Tiểu Anh, cô thích hoa mà cũng nhàm chán nên kiếm thêm công việc thôi
Tiểu Anh nắm tay Bánh Bao dịu dàng, ánh mắt nhìn qua Thanh Thanh kéo tay cô ấy
3 người các cô vui vẻ vào nhà, không thấy lo âu.
Họ cùng nhau làm đồ ăn, bếp chính đương nhiên là Phương Tiểu Anh rồi, hai người một lớn một nhỏ kia lúc thì đưa cọng hành lúc thì đưa củ tỏi, thời gian còn lại thì đùa giỡn với nhau cười khúc khích,
Tiểu Anh nhìn thấy miệng nở nụ cười hạnh phúc cô rất thích cảm giác này, là không khí gia đình tuy thiếu một người đàn ông trụ cột nhưng vẫn rất vui,
đồ ăn vừa làm ra thì liền xuất hiện thêm một vị khách đẹp trai từ ngoài bước vào
"Oa chú Thương" Tiểu Bảo nhìn thấy ThươngThụy Mặc liền dùng đôi chân nhỏ nhanh nhảu chạy đến ôm lấy đôi chân dài của anh, bé thật muốn gọi người chú này một tiếng ba nha, vì chú đối với bé và mẹ rất tốt.
Thương Thụy Mặc nâng bé lên khỏi mặt đất xoay một vòng khiến bé thích thú cười khúc khích,
"Thụy Mặc, anh thả Bánh Bao xuống đi nhỡ té thì sao" Tiểu Anh lên tiếng trách móc cô nói cái này không dưới trăm lần rồi lần nào gặp nhau cũng là màng chào đón đầy nguy hiểm đó
Thương Thụy Mặc nghe theo Tiểu Anh liền thả bé xuống, bé có chút tiếc nuối còn muốn chơi nữa nhưng mẹ không thích bé nhất định không làm
"Anh lại đến ăn cơm à?" Thanh Thanh ngồi đó chống tay lên cằm nhìn Thương Thụy Mặc nhướng chân mày hỏi anh, bộ dạng giống như đại ca hỏi đàn em của mình
"Không lẽ lại đến ăn cô?" Thương Thụy Mặc nhìn Thanh Thanh đá xoáy một câu lần nào anh tới cô cũng không chào đón anh
"Tôi thật không hiểu anh, đường đường là chủ của một công ty lớn như Thương thị lại chạy đến nhà bọn tôi ăn trực, còn là lấy danh nghĩa sếp ghé thăm nhân viên, anh thuê không nổi đầu bếp à?"
"Ừm, thuê không nổi" Thương Thụy Mặc thản nhiên trả lời cô giống như đây là sự thật
Thanh Thanh:....... cô hết cái để nói lại cái tên này rồi,
Thanh Thanh châm chọc như vậy nhưng cô biết hắn đến không phải vì đồ ăn ở đây mà vì cái khác mà cái này cô cũng sẽ ủng hộ hắn
như hắn đến tìm mợ chủ cho Thương gia chẳng hạn.
Ở một gian hàng bán hoa nhỏ, tuy không to nhưng hoa ở đây màu sắc phong phú sặc sỡ, mỗi hoa đều tươi giống như mới hái,
một bé gái nhỏ trên tay cầm một bó hoa chạy đến đưa người mua hoa trên miệng lúc nào cũng mang theo nụ cười ngượng ngùng
bé vô cùng xinh đẹp, tóc dài thả trên vai trên đó còn kẹp một hình bông cúc, khuôn mặt hồng hồng nộn nộn, hai cái má như là hai cái bánh bao mềm không thể tả, đôi mắt to tròn, môi đỏ mọng,
sau khi thu tiền bé liền chạy lại chỗ mẹ, đưa tiền cho mẹ, khuôn mặt tròn trịa búng ra sữa vì chạy tới chạy lui, nhiễm lên một tầng mồ hôi mỏng
người mẹ nhìn thấy có xót xa nhưng nhiều hơn là hạnh phúc,
bé con của cô vẫn luôn ngoan ngoãn, siêng năng như vậy, cuộc sống hai cô không khổ cực đến nổi phải để một đứa bé 3 tuổi làm việc,
nhưng bé lại một mực nói muốn giúp mẹ,
"Tiểu Bánh Bao có mệt không?" Phương Tiểu Anh nhẹ nhàng ngồi xuống lấy khăn lau đi mồ hôi cho bé rất dịu dàng . Truyện Đam Mỹ
"Không ạ" Phương Tiểu Bảo nhìn mẹ nở nụ cười hồn nhiên lộ ra cái lúm đồng tiền sâu hút đáng yêu, được làm việc giúp mẹ bé rất thích nha, thấy mẹ vất vả bé rất buồn a
Tiểu Anh nghe thấy thế lòng ấm áp xoa đầu cô bé trên mặt hiện lên vẻ yêu chiều, hiền diệu của một người mẹ
"Rùm" một chiếc xe hơi thể thao dừng trước cửa hàng, bên trong một cô gái xinh đẹp bước ra
"Oa, mẹ nuôi" hai mắt bé sáng rực nhìn ra bên ngoài, là mẹ nuôi của bé, lần nào đến cũng sẽ mang rất nhiều kẹo cho bé, bé liền rời xa vòng tay mẹ chạy đến đón người mẹ nuôi nhiều kẹo này
Tô Thanh Thanh vừa bước xuống xe thấy bé đã chạy đến ôm hôn,
"Tiểu Bánh Bao của mẹ, nhớ con chết đi được, phải thơm thêm hai cái" Thanh Thanh hôn đến má bé ướt nhẹp
Nụ cười bé liền tắt
"Con biết là mẹ thương con nhưng mà mỗi lần thơm má đừng lưu lại cái ươn ướt này được không?" bé lấy tay xoa xoa chỗ Thanh Thanh hôn qua, giống như bà cụ non trách móc
"Oa, chỉ trách Bảo Bối của mẹ quá dễ thương mà, làm thế nào được đây" Thanh Thanh trề môi nhìn bé ra vẻ bất khả kháng
Tiểu Bảo liền đưa ra biện pháp cho Thanh Thanh
"Mẹ con cũng dễ thương mà, có thể hôn mẹ con nha"
Thanh Thanh véo mũi Tiểu Bảo một cái sau đó nói nhỏ vào tai của Tiểu Bảo cái gì đó mắt bé liền sáng lên
"Như vậy Bánh Bao có thể cho mẹ nuôi hôn thêm hai cái nữa" Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo vang lên khiến Thanh Thanh muốn lụi tim hôn bé thêm một cái
lúc nãy là cô lấy kẹo dụ bé nha, không có kẹo khả năng sẽ không cho cô hôn đâu,
"Hôm nay cậu cho Bánh Bao ra làm việc à?" Thanh Thanh nhìn qua Tiểu Anh nở nụ cười,
cô bạn này của cô phải nói là ngày càng đẹp, rời xa được cái tên Tôn Ôn Thần kia cô có da có thịt hơn chỗ cần nhô thì nhô thêm, da thịt hồng hào căng bóng, đặt biệt là sau khi sinh Tiểu Bảo ngày càng ra dáng một đại mỹ nhân,
thật sự là đẹp đến tỏ ra hào quang, khí sắc ngời ngời,
đàn ông ở cái khu này đã sớm đỗ cô như đỗ rạ có điều cô từ chối người ta cũng đủ tuyệt tình,
nhắc đến cái sự tuyệt tình này cô thấy Tiểu Anh đúng là một bậc thầy đó, giả như
Có người hỏi: "Em có phiền nếu tôi làm quen em không?"
Tiểu Anh sẽ trả lời: "Phiền"
"Em cho tôi xin số điện thoại nha"
"Tôi không có dùng điện thoại" mà trong khi đó trên tay cô vẫn đang cầm nó lướt web
còn cái sự mạnh mẽ, kiên cường cũng rất ghê, có lẽ Tiểu Anh đã mạnh mẽ hơn cả cô, bây giờ thấy được một giọt nước mắt của Tiểu Anh thật khó nha.
"Ừm, giống như cậu rất siêng năng" Tiểu Anh nhẹ nhàng nói nhìn qua Thanh Thanh, những năm này cô lại nợ Thanh Thanh nhiều hơn nữa, những lúc cô khó khăn đều giúp cô,
cô ấy và Tiểu Bảo là hai điểm tựa cuối cùng của Tiểu Anh, nhà họ Phương thì từ bốn năm trước lúc thấy cái tin tức kia đã từ cô rồi,
"Đương nhiên rồi, phải giống mẹ nuôi nó chứ" Thanh Thanh tự hào đến nở lỗ mũi, câu này của Tiểu Anh thật sự rất hợp ý cô,
"Đi vào nhà thôi, hôm nay bán xong rồi" công việc bán hoa này cũng không phải là công việc chính của Tiểu Anh, cô thích hoa mà cũng nhàm chán nên kiếm thêm công việc thôi
Tiểu Anh nắm tay Bánh Bao dịu dàng, ánh mắt nhìn qua Thanh Thanh kéo tay cô ấy
3 người các cô vui vẻ vào nhà, không thấy lo âu.
Họ cùng nhau làm đồ ăn, bếp chính đương nhiên là Phương Tiểu Anh rồi, hai người một lớn một nhỏ kia lúc thì đưa cọng hành lúc thì đưa củ tỏi, thời gian còn lại thì đùa giỡn với nhau cười khúc khích,
Tiểu Anh nhìn thấy miệng nở nụ cười hạnh phúc cô rất thích cảm giác này, là không khí gia đình tuy thiếu một người đàn ông trụ cột nhưng vẫn rất vui,
đồ ăn vừa làm ra thì liền xuất hiện thêm một vị khách đẹp trai từ ngoài bước vào
"Oa chú Thương" Tiểu Bảo nhìn thấy ThươngThụy Mặc liền dùng đôi chân nhỏ nhanh nhảu chạy đến ôm lấy đôi chân dài của anh, bé thật muốn gọi người chú này một tiếng ba nha, vì chú đối với bé và mẹ rất tốt.
Thương Thụy Mặc nâng bé lên khỏi mặt đất xoay một vòng khiến bé thích thú cười khúc khích,
"Thụy Mặc, anh thả Bánh Bao xuống đi nhỡ té thì sao" Tiểu Anh lên tiếng trách móc cô nói cái này không dưới trăm lần rồi lần nào gặp nhau cũng là màng chào đón đầy nguy hiểm đó
Thương Thụy Mặc nghe theo Tiểu Anh liền thả bé xuống, bé có chút tiếc nuối còn muốn chơi nữa nhưng mẹ không thích bé nhất định không làm
"Anh lại đến ăn cơm à?" Thanh Thanh ngồi đó chống tay lên cằm nhìn Thương Thụy Mặc nhướng chân mày hỏi anh, bộ dạng giống như đại ca hỏi đàn em của mình
"Không lẽ lại đến ăn cô?" Thương Thụy Mặc nhìn Thanh Thanh đá xoáy một câu lần nào anh tới cô cũng không chào đón anh
"Tôi thật không hiểu anh, đường đường là chủ của một công ty lớn như Thương thị lại chạy đến nhà bọn tôi ăn trực, còn là lấy danh nghĩa sếp ghé thăm nhân viên, anh thuê không nổi đầu bếp à?"
"Ừm, thuê không nổi" Thương Thụy Mặc thản nhiên trả lời cô giống như đây là sự thật
Thanh Thanh:....... cô hết cái để nói lại cái tên này rồi,
Thanh Thanh châm chọc như vậy nhưng cô biết hắn đến không phải vì đồ ăn ở đây mà vì cái khác mà cái này cô cũng sẽ ủng hộ hắn
như hắn đến tìm mợ chủ cho Thương gia chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.