Chương 99: Kẻ điên
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
"Bịch bịch bịch" âm thanh tiếng bước chân dồn dập hối hả vang lên trong bệnh viện.
Một người đàn ông to lớn toàn thân đều là vết thương được đẩy vào phòng cấp cứu
"Người nhà bệnh nhân xin ở ngoài" Tiếng của nữ bác sĩ vang lên ngăn chặn người phụ nữ muốn tiến vào theo.
Sau đó cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, đèn phía trên cũng bật lên.
Tiểu Anh đứng ở ngoài tay chân vẫn còn run lẩy bẩy, lo lắng ngồi xuống cái ghế ở đó, chấp tay cầu nguyện.
Hốc mắt cô đỏ âu, tim đập rối loạn, các ngón tay ngón chân đều lạnh ngắt, trên người cô dính rất nhiều máu, đều là máu của anh.
Anh chảy rất nhiều rất nhiều máu, anh là vì cứu cô và Tiểu Bảo mới ra nông nổi này, khoảnh khắc nhìn thấy anh nằm ở đó Tiểu Anh liền biết bản thân cô vẫn còn rất yêu anh, thấy anh bị thương thành ra như vậy Tiểu Anh lo đến quên thở, lo đến rợn người, cô thật sợ, sợ anh rời xa cô.
Cô đồng ý với anh, cô muốn cũng anh trở về nhà. Cô không cần biết quá khứ như nào tương lai ra sao cô cũng muốn trở về cùng anh.
Cả hành lang bây giờ im lặng tuyệt đối, cô có thể nghe được tiếng hít thở đầy hoảng loạn của mình.
Hai tay cô nắm chặt với nhau co người, cô sẽ ngồi đây chờ anh, anh nhất định sẽ không sao đâu.
"Cạch" Sau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt, cánh của mở ra
Tiểu Anh liền khẩn trương chạy đến đứng trước mặt bác sĩ
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Cô tràn ngập hy vọng, mong chờ hòa cùng chút sợ hãi hỏi bác sĩ
Bác sĩ thấy cô như vậy, khẽ nhíu mày lắc đầu
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức"
"Bùm" Tiểu Anh nghe đại não mình nở vang một trận, nước mắt vô thức như đê vỡ đập chảy ra, nét mặt cô mếu máo, đau thương.
Cô lui về sau lắc đầu kịch liệt. Không! Không! bác sĩ lừa cô
Cô chạy đến nắm lấy bác sĩ lây người ông
"Đây không phải sự thật có đúng không? Nói với tôi không phải sự đi"
Giọng cô nghẹn nghào thét lên đôi tay đặt trên áo bác sĩ bấu víu.
Bác sĩ nhìn cô đau lòng, làm ông cũng xót xa lây, nhưng hình như cô hiểu lầm cái gì rồi
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nên đã cứu được anh ấy" ông nhanh chóng nói ra, sợ còn không nhanh nói cô sẽ khóc đến chết
Câu nói bác sĩ được Tiểu Anh tiếp thu cô liền ngước đôi mắt như đang mơ nhìn bác sĩ, môi bất giác run rẩy hỏi
"Vậy bây giờ anh ấy sống...sống rồi sao?"
"Đúng vậy" Ông gật đầu
Tiểu Anh từ khóc chuyển sang cười vui mừng rồi lại khóc, vừa khóc vừa cười . ngôn tình sủng
"Tôi muốn thăm anh ấy" Nói rồi cô muốn tiến vào trong xem nhưng vẫn bị bác sĩ ngăn cản
"Anh ấy vẫn chưa thoát khỏi hôn mê đâu, phẩu thuật thành công nhưng phần đầu bị va chạm khá nặng dẫn đến tình trạng hôn mê sâu"
Nụ cười trên môi Tiểu Anh nhanh tắt, hôn mê sâu?
"Vây.. vậy bao giờ anh ấy mới có thể tỉnh lại" Cô lại lần nữa lo lắng nhìn chầm chầm bác sĩ hỏi
"Chuyện này tôi không chắc, có thể là 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay là.. cả đời"
Ông chậm rãi nói ra, trong lòng có chút thương tiếc và đồng cảm cho chàng trai và cô gái này.
Tiểu Anh nghe xong lại thêm sầu não, nhưng không sao anh giữ được mạng sống là rất tốt rồi, cô sẽ đợi anh tỉnh lại.
"Bây giờ tôi sẽ chuyển cậu ta vào phòng hồi sức" Bác sĩ lại cất tiếng
Tiểu Anh gật đầu
"Cảm ơn bác sĩ"
****************
Thông qua cửa kính Tiểu Anh nhìn Tôn Yên Thần trong phòng, gương mặt anh tái nhợt, trên người quấn rất nhiều vải băng, dây cắm vào người anh nối nhau chằn chịt, mỗi cái cắm vào người anh cũng như cắm vào tim cô.
Bác sĩ nói bây giờ anh còn rất yêu vẫn chưa được vào thăm.
Tay cô đặt trên tấm kính như muốn chạm vào anh, đau lòng cất tiếng
"Tôn Yên Thần, anh nhất định phải mau khỏe lại"
Thở dài một hơi Tiểu Anh quay lưng rời đi, đi được 3 bước đầu cô ong ong nhứt nhói cô cũng rất mệt mõi, nhưng bây giờ cô còn chuyện phải làm.
Đúng lúc này điện thoại cô reo lên là Thanh Thanh gọi tới, Tiểu Anh liền nhắc máy
"Tớ nghe"
"Phương Linh Linh... chết rồi" Thanh Thanh trầm lặng thông báo cho Tiểu Anh.
Phương Linh Linh cô ta chính là bị điên rồi, chiếc xe kia là cô ta lái muốn mưu sát Tiểu Anh và Tiểu Bảo.
Trên xe cô ta lại không thắt dây an toàn đạp chân ga hết tốc lực đến khi tông trúng Tôn Yên Thần rồi chân ga vẫn đạp, kết quả đâm vào công trình xây dựng gần đó, chiếc xe vỡ đầu, người cô ta đập nát cửa kính xe văng ra ngoài, lúc rơi xuống bụng bị cây sắt của công trình xiên ngang.
Bác sĩ đã cố gắng cứu cô ta nhưng rồi cô ta vẫn chết.
"Ừm" Tiểu Anh không cảm thấy đau thương cũng không cảm thấy xót xa cho Phương Linh Linh, hành động của cô ta hôm nay quá mức độc ác cái giá phải trả chính là tính mạng của mình không có gì quá đáng.
Chỉ là cô không hiểu cô ta vì cái gì không thắt dây an toàn cũng không phanh xe, nếu cô ta chịu phanh lại có khi vẫn còn cơ hội sống xót.
Tiểu Anh đương nhiên không hiểu được vì vốn dĩ suy nghĩ của nhưng kẻ điên dại rất khác người.
Một người đàn ông to lớn toàn thân đều là vết thương được đẩy vào phòng cấp cứu
"Người nhà bệnh nhân xin ở ngoài" Tiếng của nữ bác sĩ vang lên ngăn chặn người phụ nữ muốn tiến vào theo.
Sau đó cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, đèn phía trên cũng bật lên.
Tiểu Anh đứng ở ngoài tay chân vẫn còn run lẩy bẩy, lo lắng ngồi xuống cái ghế ở đó, chấp tay cầu nguyện.
Hốc mắt cô đỏ âu, tim đập rối loạn, các ngón tay ngón chân đều lạnh ngắt, trên người cô dính rất nhiều máu, đều là máu của anh.
Anh chảy rất nhiều rất nhiều máu, anh là vì cứu cô và Tiểu Bảo mới ra nông nổi này, khoảnh khắc nhìn thấy anh nằm ở đó Tiểu Anh liền biết bản thân cô vẫn còn rất yêu anh, thấy anh bị thương thành ra như vậy Tiểu Anh lo đến quên thở, lo đến rợn người, cô thật sợ, sợ anh rời xa cô.
Cô đồng ý với anh, cô muốn cũng anh trở về nhà. Cô không cần biết quá khứ như nào tương lai ra sao cô cũng muốn trở về cùng anh.
Cả hành lang bây giờ im lặng tuyệt đối, cô có thể nghe được tiếng hít thở đầy hoảng loạn của mình.
Hai tay cô nắm chặt với nhau co người, cô sẽ ngồi đây chờ anh, anh nhất định sẽ không sao đâu.
"Cạch" Sau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt, cánh của mở ra
Tiểu Anh liền khẩn trương chạy đến đứng trước mặt bác sĩ
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Cô tràn ngập hy vọng, mong chờ hòa cùng chút sợ hãi hỏi bác sĩ
Bác sĩ thấy cô như vậy, khẽ nhíu mày lắc đầu
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức"
"Bùm" Tiểu Anh nghe đại não mình nở vang một trận, nước mắt vô thức như đê vỡ đập chảy ra, nét mặt cô mếu máo, đau thương.
Cô lui về sau lắc đầu kịch liệt. Không! Không! bác sĩ lừa cô
Cô chạy đến nắm lấy bác sĩ lây người ông
"Đây không phải sự thật có đúng không? Nói với tôi không phải sự đi"
Giọng cô nghẹn nghào thét lên đôi tay đặt trên áo bác sĩ bấu víu.
Bác sĩ nhìn cô đau lòng, làm ông cũng xót xa lây, nhưng hình như cô hiểu lầm cái gì rồi
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức nên đã cứu được anh ấy" ông nhanh chóng nói ra, sợ còn không nhanh nói cô sẽ khóc đến chết
Câu nói bác sĩ được Tiểu Anh tiếp thu cô liền ngước đôi mắt như đang mơ nhìn bác sĩ, môi bất giác run rẩy hỏi
"Vậy bây giờ anh ấy sống...sống rồi sao?"
"Đúng vậy" Ông gật đầu
Tiểu Anh từ khóc chuyển sang cười vui mừng rồi lại khóc, vừa khóc vừa cười . ngôn tình sủng
"Tôi muốn thăm anh ấy" Nói rồi cô muốn tiến vào trong xem nhưng vẫn bị bác sĩ ngăn cản
"Anh ấy vẫn chưa thoát khỏi hôn mê đâu, phẩu thuật thành công nhưng phần đầu bị va chạm khá nặng dẫn đến tình trạng hôn mê sâu"
Nụ cười trên môi Tiểu Anh nhanh tắt, hôn mê sâu?
"Vây.. vậy bao giờ anh ấy mới có thể tỉnh lại" Cô lại lần nữa lo lắng nhìn chầm chầm bác sĩ hỏi
"Chuyện này tôi không chắc, có thể là 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay là.. cả đời"
Ông chậm rãi nói ra, trong lòng có chút thương tiếc và đồng cảm cho chàng trai và cô gái này.
Tiểu Anh nghe xong lại thêm sầu não, nhưng không sao anh giữ được mạng sống là rất tốt rồi, cô sẽ đợi anh tỉnh lại.
"Bây giờ tôi sẽ chuyển cậu ta vào phòng hồi sức" Bác sĩ lại cất tiếng
Tiểu Anh gật đầu
"Cảm ơn bác sĩ"
****************
Thông qua cửa kính Tiểu Anh nhìn Tôn Yên Thần trong phòng, gương mặt anh tái nhợt, trên người quấn rất nhiều vải băng, dây cắm vào người anh nối nhau chằn chịt, mỗi cái cắm vào người anh cũng như cắm vào tim cô.
Bác sĩ nói bây giờ anh còn rất yêu vẫn chưa được vào thăm.
Tay cô đặt trên tấm kính như muốn chạm vào anh, đau lòng cất tiếng
"Tôn Yên Thần, anh nhất định phải mau khỏe lại"
Thở dài một hơi Tiểu Anh quay lưng rời đi, đi được 3 bước đầu cô ong ong nhứt nhói cô cũng rất mệt mõi, nhưng bây giờ cô còn chuyện phải làm.
Đúng lúc này điện thoại cô reo lên là Thanh Thanh gọi tới, Tiểu Anh liền nhắc máy
"Tớ nghe"
"Phương Linh Linh... chết rồi" Thanh Thanh trầm lặng thông báo cho Tiểu Anh.
Phương Linh Linh cô ta chính là bị điên rồi, chiếc xe kia là cô ta lái muốn mưu sát Tiểu Anh và Tiểu Bảo.
Trên xe cô ta lại không thắt dây an toàn đạp chân ga hết tốc lực đến khi tông trúng Tôn Yên Thần rồi chân ga vẫn đạp, kết quả đâm vào công trình xây dựng gần đó, chiếc xe vỡ đầu, người cô ta đập nát cửa kính xe văng ra ngoài, lúc rơi xuống bụng bị cây sắt của công trình xiên ngang.
Bác sĩ đã cố gắng cứu cô ta nhưng rồi cô ta vẫn chết.
"Ừm" Tiểu Anh không cảm thấy đau thương cũng không cảm thấy xót xa cho Phương Linh Linh, hành động của cô ta hôm nay quá mức độc ác cái giá phải trả chính là tính mạng của mình không có gì quá đáng.
Chỉ là cô không hiểu cô ta vì cái gì không thắt dây an toàn cũng không phanh xe, nếu cô ta chịu phanh lại có khi vẫn còn cơ hội sống xót.
Tiểu Anh đương nhiên không hiểu được vì vốn dĩ suy nghĩ của nhưng kẻ điên dại rất khác người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.