Chương 70: Người chồng?
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
Dương Hiển cùng đám vệ sĩ cũng đi ra với Tôn Yên Thần, Dương Hiển kính cẩn, kép nép cất tiếng hỏi
"Tổng giám đốc, Phương Linh Linh, xử lý làm sao đây?"
Dương Hiển cảm thấy cũng thật trùng hợp, lúc anh điều tra lý do Phương Linh Linh xuất ngoại thì biết được cô ta không đi một mình mà là đi cùng một người khác.
Anh còn đang ráo rít điều tra kẻ đó, không ngờ Tôn Yên Thần gọi đến bảo anh đến đây xem tình hình, liền đụng mặt kẻ cần tìm này, cũng biết được nguyên do vì sao Phương Linh Linh rời đi.
Nhắc đến Phương Linh Linh ánh mắt đau thương của Tôn Yên Thần liền trở thành âm lãnh, tàn nhẫn nói ra một câu
"Một người thích nói dối như cô ta, cắt lưỡi đi"
"Vâng"
Dương Hiển đứng đó tặc lưỡi một cái, tổng giám đốc xem ra vẫn còn nương tay đó.
Nếu không niệm tình cô ta ở bên anh mấy năm trời, thì có lẽ đã cho người bạo hành cô ta đến chết, rồi băm nhỏ xác ra, vứt cho kiến bu
Tôn Yên Thần phân phó xong cũng bước đi, để lại phía sau là tiếng là thất thanh của người phụ nữ ác độc nào đó.
Về đến nhà, Tôn Yên Thần tiến vào phòng Tiểu Anh, nơi này anh vẫn luôn được anh dọn dẹp sạch sẽ, ngoài anh ra không được ai bước vào.
Ngồi lên cái giường ở đó anh nhìn xung quanh, phòng của cô rất đơn điệu, một cái giường, một tủ đồ, một bàn trang điểm nói là bàn trang điểm nhưng ở đó trước giờ vẫn rất ít mỹ phẩm.
Từ khi cô về làm vợ của anh, anh chưa bao gì thấy cô se sua, đòi hỏi, cô vẫn luôn lụi cụi ở nhà chuẩn bị cơm nước, đợi anh trở về, chăm sóc anh, hoàn thành xuất sắc bổn phận của một người vợ.
Còn người chồng như anh thì sao chứ? lạnh nhạt, xem thường thậm chí khinh bỉ cô, đến cả nhà anh cũng không thèm về, để cô một mình cô đơn ở căn nhà này, những bữa ăn một mình tẻ nhạt và những đêm đợi anh đến sáng.
Anh ít khi về nhà nhưng mỗi lần về cô sẽ luôn chào đón anh dù cho anh có làm cô đau khổ, dù cho anh có hành hạ cô thế nào, cô vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng chào đón anh.
Thay vì yêu thương thì anh lại ghét bỏ nụ cười ấy, và rồi bây giờ nụ cười ấy vì anh mà không còn nữa.
Anh chưa bao giờ cho cô cái gì cả ngay cả một ánh mắt một nụ cười cũng không có và lòng tin thì càng không.
Ngày diễn ra lễ cưới anh để cô đợi ở lễ đường 2 tiếng, để cho mọi người chỉ chỏ, chê cười cô, cô cũng chưa từng trách móc anh.
Đêm tân hôn anh đạp cô ra khỏi phòng khiến cô ngã từ cầu thang xuống làm trán cô may hết hai mũi, cô cũng không than oán.
Ảnh cưới anh và cô cũng không có chụp, từ trước đến nay cô chưa từng xin anh cái gì, chỉ riêng lần đó cô mở miệng xin anh một tấm hình chụp chung của anh và cô.
Nhưng anh lại khinh bỉ nói với cô rằng" người đàn bà đê tiện như cô không có tư cách đứng chung khung hình với tôi"
Cô nghe xong cũng chỉ ngậm ngùi, cúi mặt quay lưng đi, anh thấy vai cô run run, là cô khóc, khóc trong vô thanh vô tức.
Những lần cô mang cơm đến cho anh, anh đều đem nó đổ đi, còn mắng cô thậm tệ, cô cũng chỉ nở nụ cười khổ, dọn dẹp rồi buồn rầu ra về.
Có lần cô bị bệnh sốt đến mê man anh nhìn thấy cũng không đem cô đi bệnh viện, không quan tâm cô, để cô tự vật lộn với cơn bạo bệnh.
Lần khác anh đem cô đến quán bar ép cô uống rượu, cô cũng không từ chối mà uống cho anh xem, kết quả say đến không biết trời đất.
Anh lại để mặc cô ở đó tự mình lấy xe về trước, còn cô phải tự mình trong cơn say bò về nhà, đôi chân vì thế mà sưng lên, cô cũng không trách anh.
Còn những lần anh say sưa trở về đây, cô đều sẽ chăm sóc anh tận tình, không rời nữa bước lúc nào anh tỉnh dậy cũng đã có một tô cháo nóng hổi cùng ly trà giải rượu kế bên.
Hay những lần anh bị bệnh cô chăm sóc anh suốt đêm đến ngủ gục bên giường tất cả những chuyện đấy cô đều không cần bồi hoàng.
Từng chuyện từng chuyện cô làm cho anh, anh cứ ngỡ cô chỉ là gieo một hạt mầm cỏ dại nhưng khi anh ngoảnh lại đã thấy một rừng hoa.
Nghĩ một hồi nước mắt anh lại vô thức rơi, từ trước đến giờ anh chỉ rơi nước mắt ba lần và lần này là lần thứ tư trong cuộc đời anh.
Tiến đến mở ngăn kéo của cô ra bên trong có một chiếc hộp, mà trong chiếc hộp là từng bức ảnh của anh.
Bức ảnh đầu tiên là lúc anh chơi bóng chày, bước tiếp theo là lúc anh chơi bóng rổ, tiếp theo nữa là lúc anh đạt giải thưởng nam sinh ưu tú,....
Hàng loạt những bức ảnh, bức nào cũng có anh, có anh vui, anh buồn, có tức giận, có cả đời sống sinh hoạt của anh
Anh cũng không nhớ được những bước ảnh này là anh xảy ra lúc nào, lại được cô lưu giữ rất cẩn thận.
Tâm anh đau nhói, đã từng có một cô gái yêu anh đến như thế nhưng có lẽ bây giờ cô đã quá mệt mõi với việc yêu anh rồi.
Vậy cứ để anh yêu cô lại nhé, thật ra từ lâu về trước anh đã có tình cảm với cô, chỉ là anh không dám đối mặt với tâm của anh.
Anh ép nó phải yêu Phương Linh Linh vì anh nghĩ cô ta là ân nhân của anh là người anh nên yêu, anh lại ngu muội không biết người anh nên yêu đã ở ngay trước mắt anh.
Nhưng tình yêu làm gì có chuyện nên và không nên, yêu là yêu thôi và anh đã yêu Phương Tiểu Anh dù cho anh không biết cô là ân nhân của anh.
"Tổng giám đốc, Phương Linh Linh, xử lý làm sao đây?"
Dương Hiển cảm thấy cũng thật trùng hợp, lúc anh điều tra lý do Phương Linh Linh xuất ngoại thì biết được cô ta không đi một mình mà là đi cùng một người khác.
Anh còn đang ráo rít điều tra kẻ đó, không ngờ Tôn Yên Thần gọi đến bảo anh đến đây xem tình hình, liền đụng mặt kẻ cần tìm này, cũng biết được nguyên do vì sao Phương Linh Linh rời đi.
Nhắc đến Phương Linh Linh ánh mắt đau thương của Tôn Yên Thần liền trở thành âm lãnh, tàn nhẫn nói ra một câu
"Một người thích nói dối như cô ta, cắt lưỡi đi"
"Vâng"
Dương Hiển đứng đó tặc lưỡi một cái, tổng giám đốc xem ra vẫn còn nương tay đó.
Nếu không niệm tình cô ta ở bên anh mấy năm trời, thì có lẽ đã cho người bạo hành cô ta đến chết, rồi băm nhỏ xác ra, vứt cho kiến bu
Tôn Yên Thần phân phó xong cũng bước đi, để lại phía sau là tiếng là thất thanh của người phụ nữ ác độc nào đó.
Về đến nhà, Tôn Yên Thần tiến vào phòng Tiểu Anh, nơi này anh vẫn luôn được anh dọn dẹp sạch sẽ, ngoài anh ra không được ai bước vào.
Ngồi lên cái giường ở đó anh nhìn xung quanh, phòng của cô rất đơn điệu, một cái giường, một tủ đồ, một bàn trang điểm nói là bàn trang điểm nhưng ở đó trước giờ vẫn rất ít mỹ phẩm.
Từ khi cô về làm vợ của anh, anh chưa bao gì thấy cô se sua, đòi hỏi, cô vẫn luôn lụi cụi ở nhà chuẩn bị cơm nước, đợi anh trở về, chăm sóc anh, hoàn thành xuất sắc bổn phận của một người vợ.
Còn người chồng như anh thì sao chứ? lạnh nhạt, xem thường thậm chí khinh bỉ cô, đến cả nhà anh cũng không thèm về, để cô một mình cô đơn ở căn nhà này, những bữa ăn một mình tẻ nhạt và những đêm đợi anh đến sáng.
Anh ít khi về nhà nhưng mỗi lần về cô sẽ luôn chào đón anh dù cho anh có làm cô đau khổ, dù cho anh có hành hạ cô thế nào, cô vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng chào đón anh.
Thay vì yêu thương thì anh lại ghét bỏ nụ cười ấy, và rồi bây giờ nụ cười ấy vì anh mà không còn nữa.
Anh chưa bao giờ cho cô cái gì cả ngay cả một ánh mắt một nụ cười cũng không có và lòng tin thì càng không.
Ngày diễn ra lễ cưới anh để cô đợi ở lễ đường 2 tiếng, để cho mọi người chỉ chỏ, chê cười cô, cô cũng chưa từng trách móc anh.
Đêm tân hôn anh đạp cô ra khỏi phòng khiến cô ngã từ cầu thang xuống làm trán cô may hết hai mũi, cô cũng không than oán.
Ảnh cưới anh và cô cũng không có chụp, từ trước đến nay cô chưa từng xin anh cái gì, chỉ riêng lần đó cô mở miệng xin anh một tấm hình chụp chung của anh và cô.
Nhưng anh lại khinh bỉ nói với cô rằng" người đàn bà đê tiện như cô không có tư cách đứng chung khung hình với tôi"
Cô nghe xong cũng chỉ ngậm ngùi, cúi mặt quay lưng đi, anh thấy vai cô run run, là cô khóc, khóc trong vô thanh vô tức.
Những lần cô mang cơm đến cho anh, anh đều đem nó đổ đi, còn mắng cô thậm tệ, cô cũng chỉ nở nụ cười khổ, dọn dẹp rồi buồn rầu ra về.
Có lần cô bị bệnh sốt đến mê man anh nhìn thấy cũng không đem cô đi bệnh viện, không quan tâm cô, để cô tự vật lộn với cơn bạo bệnh.
Lần khác anh đem cô đến quán bar ép cô uống rượu, cô cũng không từ chối mà uống cho anh xem, kết quả say đến không biết trời đất.
Anh lại để mặc cô ở đó tự mình lấy xe về trước, còn cô phải tự mình trong cơn say bò về nhà, đôi chân vì thế mà sưng lên, cô cũng không trách anh.
Còn những lần anh say sưa trở về đây, cô đều sẽ chăm sóc anh tận tình, không rời nữa bước lúc nào anh tỉnh dậy cũng đã có một tô cháo nóng hổi cùng ly trà giải rượu kế bên.
Hay những lần anh bị bệnh cô chăm sóc anh suốt đêm đến ngủ gục bên giường tất cả những chuyện đấy cô đều không cần bồi hoàng.
Từng chuyện từng chuyện cô làm cho anh, anh cứ ngỡ cô chỉ là gieo một hạt mầm cỏ dại nhưng khi anh ngoảnh lại đã thấy một rừng hoa.
Nghĩ một hồi nước mắt anh lại vô thức rơi, từ trước đến giờ anh chỉ rơi nước mắt ba lần và lần này là lần thứ tư trong cuộc đời anh.
Tiến đến mở ngăn kéo của cô ra bên trong có một chiếc hộp, mà trong chiếc hộp là từng bức ảnh của anh.
Bức ảnh đầu tiên là lúc anh chơi bóng chày, bước tiếp theo là lúc anh chơi bóng rổ, tiếp theo nữa là lúc anh đạt giải thưởng nam sinh ưu tú,....
Hàng loạt những bức ảnh, bức nào cũng có anh, có anh vui, anh buồn, có tức giận, có cả đời sống sinh hoạt của anh
Anh cũng không nhớ được những bước ảnh này là anh xảy ra lúc nào, lại được cô lưu giữ rất cẩn thận.
Tâm anh đau nhói, đã từng có một cô gái yêu anh đến như thế nhưng có lẽ bây giờ cô đã quá mệt mõi với việc yêu anh rồi.
Vậy cứ để anh yêu cô lại nhé, thật ra từ lâu về trước anh đã có tình cảm với cô, chỉ là anh không dám đối mặt với tâm của anh.
Anh ép nó phải yêu Phương Linh Linh vì anh nghĩ cô ta là ân nhân của anh là người anh nên yêu, anh lại ngu muội không biết người anh nên yêu đã ở ngay trước mắt anh.
Nhưng tình yêu làm gì có chuyện nên và không nên, yêu là yêu thôi và anh đã yêu Phương Tiểu Anh dù cho anh không biết cô là ân nhân của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.