Chương 88: Thằng nhóc ngu ngốc
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
Lúc trước anh nhận được tin tức cô ở cùng người đàn ông khác anh tức giận đến phát điên, mà cũng vì cái sự tức giận đó làm cho mờ cả lý trí, không cho người điều tra mà cứ một mực kết tội cô.
Sau đó vài ngày anh bình tâm suy nghĩ, cho người đi điều tra thì phát hiện cái tên nam nhân kia không biết vì cái gì mà chết rồi, khi chết cũng rất khó coi, cái bộ phận kia của hắn ta đứt lìa, tay chân đều bị bẻ gảy, kẻ có thể tàn độc ra tay như vậy lại không để lại dấu vết gì thì cả thành phố này chỉ có một mình anh và tên họ Thương kia.
Khả năng Thương Thụy Mặc biết rõ sự thật, nhưng anh lại không muốn hỏi hắn.
Anh không cần biết chân tướng, hiện tại nếu có ai hỏi anh có tin tưởng cái tin tức năm đó nữa không? anh nhất định sẽ đấm chết kẻ dám hỏi câu đó, anh sẽ không cho ai có ý nghĩ Tiểu Anh của anh làm ra loại chuyện đó.
Không nghĩ đến nó nữa, anh bây giờ việc cầm làm là cầu tình với cô, cơ hội nói chuyện với cô anh mấy lần mới có chứ?
"Em đừng như vậy? đừng ly hôn đơn phương gì gì đó, chúng ta cùng nhau chung sống có được không?"
Tiểu Anh nhẹ cười nhìn anh, nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại đạp anh một cước
"Anh đừng có nằm mơ nữa, cả đời này Phương Tiểu Anh tôi sẽ không một lần nữa mà ngu muội yêu anh"
"Mà anh cũng đừng có quên anh vẫn còn một Phương Linh Linh ở nhà kia, ở đây với tôi lâu như vậy không về tôi sợ rằng cô ta sẽ đến đây đốt luôn cái chung cư này đó" Ai không dám làm nhưng Phương Linh Linh rất có khả năng
"Anh về đi" Cô tiến đến đẩy anh lui về sau hai bước nhưng anh không có quay đi vẫn đứng đó
Tôn Yên Thần nghe cô nhắc đến Linh Linh lòng anh lại đau nhói, nếu không phải vì anh ngu ngốc nhận sai người thì có lẽ Tiểu Anh và anh đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Nhưng trên đời này cái nếu chính là vô dụng nhất, nên anh không thể đắm chìm vào nó, bây giờ nhận đúng người có chút muộn nhưng anh vẫn muốn nói rõ cho cô.
"Anh và cô ta kết thúc rồi, không còn gì hết, người anh yêu trước giờ vẫn luôn là em"
Tôn Yên Thần gấp gáp nắm lấy tay cô hai mắt nhìn cô chân thành
Tiểu Anh lại giống như đi xem lợn cái leo cây khinh thường nhếch miệng, lời nói của cô khinh thường nhưng lại chuyển sang tức giận rồi đau lòng
"Trước giờ vẫn luôn yêu tôi không yêu Phương Linh Linh? Anh xem tôi là con rối ngu ngốc à? Những chuyện trước kia anh vì Phương Linh Linh làm ra cho tôi đều là vì yêu sao? Mắng nhiếc, hành hạ Giết đi đứa con của tôi, cho người làm nhục tôi đều là vì yêu sao? hả?"
Càng nói cô càng kích động những chuyện đau lòng trước kia đều bị khơi dậy ùa về trong tâm trí cô, chịu được nước mắt cô rơi xuống như mưa, cô khóc rồi thật sự khóc rồi!
Tôn Yên Thần nhìn cô đau lòng nhìn cô thống khổ tâm anh đau gấp ngàn lần, là do anh khốn nạn, do anh ngu dốt là do anh cả
Anh đột nhiên đưa tay mình kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt, cảm nhận cô thể run lên từng hồi theo tiếng nấc nghẹn ngào
"Là anh sai, anh xin lỗi, anh xin lỗi" Anh nói lớn muốn cho Tiểu Anh nghe thật rõ ba từ "Anh xin lỗi" này
Tiểu Anh bị ôm theo bản năng kịch liệt phản khán, dãy rất mạnh như là dùng hết sức bình sinh
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra" tiếng nói của cô uất nghẹn vì nước mắt lời nói nghe ra càng thêm đau thương
Tôn Yên Thần lại một mực gắt gao ôm chặt cô, chặt đến nỗi gân trên cánh tay đều nổi lên, gấp gáp lên tiếng
"Tiểu Anh, Tiểu Anh em nghe anh nói, nghe anh nói đi có được không?"
Tiểu Anh vẫn vậy không muốn bị anh ôm dứt khoát trả lời
"Không, buông ra"
Tôn Yên Thần đột nhiên cất tiếng nhẹ nhàng như lời hát ru
" Em có nhớ lúc nhỏ mình từng cứu một thằng nhóc bị bọn bắt cóc đuổi đến một thân đày máu kiệt sức ngã lăn xuống núi không?"
Tiểu Anh nghe anh hỏi hành động dãy giụa cũng dừng lại, chìm đắm vào đáp án của câu hỏi đó, cô đương nhiên nhớ, hơn nữa còn nhớ rất kĩ, chỉ là làm sao anh biết được?
Cô đột nhiên nghĩ tới khả năng anh là cậu bé năm đó? cũng vì cái đáp án sinh động của câu hỏi đó mà cô quên cả dãy giụa
Thấy cô không còn muốn phản kháng anh liền hiểu rằng cô đã nhớ ra rồi, tay cũng buông lỏng một vòng, miệng anh nhẹ nhàng khép mở
"Đứa bé đó đã từng hứa quay lại cưới em, cho em một cuộc sống thực tốt đẹp, em vẫn còn nhớ lời hứa đó chứ? chắc em đã đợi rất lâu nhỉ? Mà đứa bé kia cũng vậy, nó đợi bản thân mình lớn, đủ lớn rồi sẽ tìm lại cô bé từng cứu nó để thực hiện lời hứa"
"Nhưng mà cái đứa bé này, lại thật ngu ngốc nhìn không ra cô bé năm đó, chỉ châm châm vào sợi dây chuyền trên cổ của bé mà nhận người"
"Kết quả, em biết gì không? Nó nhận nhầm người rồi, nó lại xem em gái nuôi của cô bé đó thành người cứu mình, một mực yêu thương"
"Anh lại không hiểu ông trời sao lại ưu ái cho thằng nhóc ngu ngốc kia như vậy, để cho cô bé cứu nó một lần nữa đến bênh nó, yêu quý nó"
"Nhưng mà thằng nhóc đó lại ngu ngốc thêm một lần nữa, vì cái người mà nó nhận nhầm rồi hành hạ cô bé đó đến thương tích đầy mình, tâm can tan vỡ"
"Cuối cùng quả báo của thằng nhóc đó đến rồi, cô bé yêu nó vì cái sự tàn nhẫn ngu ngốc của nó mà rời đi"
"Sau đó nó lại phát hiện ra tâm mình bị cô nhóc đáng thương đó câu đi rồi, bây giờ nó phải chạy đến tìm cô ấy về"
"Bây giờ nó đã thật sự rất rất hối hận rồi, em nghĩ cô bé đó có thể tha thứ cho nó không?"
Sau đó vài ngày anh bình tâm suy nghĩ, cho người đi điều tra thì phát hiện cái tên nam nhân kia không biết vì cái gì mà chết rồi, khi chết cũng rất khó coi, cái bộ phận kia của hắn ta đứt lìa, tay chân đều bị bẻ gảy, kẻ có thể tàn độc ra tay như vậy lại không để lại dấu vết gì thì cả thành phố này chỉ có một mình anh và tên họ Thương kia.
Khả năng Thương Thụy Mặc biết rõ sự thật, nhưng anh lại không muốn hỏi hắn.
Anh không cần biết chân tướng, hiện tại nếu có ai hỏi anh có tin tưởng cái tin tức năm đó nữa không? anh nhất định sẽ đấm chết kẻ dám hỏi câu đó, anh sẽ không cho ai có ý nghĩ Tiểu Anh của anh làm ra loại chuyện đó.
Không nghĩ đến nó nữa, anh bây giờ việc cầm làm là cầu tình với cô, cơ hội nói chuyện với cô anh mấy lần mới có chứ?
"Em đừng như vậy? đừng ly hôn đơn phương gì gì đó, chúng ta cùng nhau chung sống có được không?"
Tiểu Anh nhẹ cười nhìn anh, nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lời nói lại đạp anh một cước
"Anh đừng có nằm mơ nữa, cả đời này Phương Tiểu Anh tôi sẽ không một lần nữa mà ngu muội yêu anh"
"Mà anh cũng đừng có quên anh vẫn còn một Phương Linh Linh ở nhà kia, ở đây với tôi lâu như vậy không về tôi sợ rằng cô ta sẽ đến đây đốt luôn cái chung cư này đó" Ai không dám làm nhưng Phương Linh Linh rất có khả năng
"Anh về đi" Cô tiến đến đẩy anh lui về sau hai bước nhưng anh không có quay đi vẫn đứng đó
Tôn Yên Thần nghe cô nhắc đến Linh Linh lòng anh lại đau nhói, nếu không phải vì anh ngu ngốc nhận sai người thì có lẽ Tiểu Anh và anh đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Nhưng trên đời này cái nếu chính là vô dụng nhất, nên anh không thể đắm chìm vào nó, bây giờ nhận đúng người có chút muộn nhưng anh vẫn muốn nói rõ cho cô.
"Anh và cô ta kết thúc rồi, không còn gì hết, người anh yêu trước giờ vẫn luôn là em"
Tôn Yên Thần gấp gáp nắm lấy tay cô hai mắt nhìn cô chân thành
Tiểu Anh lại giống như đi xem lợn cái leo cây khinh thường nhếch miệng, lời nói của cô khinh thường nhưng lại chuyển sang tức giận rồi đau lòng
"Trước giờ vẫn luôn yêu tôi không yêu Phương Linh Linh? Anh xem tôi là con rối ngu ngốc à? Những chuyện trước kia anh vì Phương Linh Linh làm ra cho tôi đều là vì yêu sao? Mắng nhiếc, hành hạ Giết đi đứa con của tôi, cho người làm nhục tôi đều là vì yêu sao? hả?"
Càng nói cô càng kích động những chuyện đau lòng trước kia đều bị khơi dậy ùa về trong tâm trí cô, chịu được nước mắt cô rơi xuống như mưa, cô khóc rồi thật sự khóc rồi!
Tôn Yên Thần nhìn cô đau lòng nhìn cô thống khổ tâm anh đau gấp ngàn lần, là do anh khốn nạn, do anh ngu dốt là do anh cả
Anh đột nhiên đưa tay mình kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt, cảm nhận cô thể run lên từng hồi theo tiếng nấc nghẹn ngào
"Là anh sai, anh xin lỗi, anh xin lỗi" Anh nói lớn muốn cho Tiểu Anh nghe thật rõ ba từ "Anh xin lỗi" này
Tiểu Anh bị ôm theo bản năng kịch liệt phản khán, dãy rất mạnh như là dùng hết sức bình sinh
"Anh buông tôi ra, buông tôi ra" tiếng nói của cô uất nghẹn vì nước mắt lời nói nghe ra càng thêm đau thương
Tôn Yên Thần lại một mực gắt gao ôm chặt cô, chặt đến nỗi gân trên cánh tay đều nổi lên, gấp gáp lên tiếng
"Tiểu Anh, Tiểu Anh em nghe anh nói, nghe anh nói đi có được không?"
Tiểu Anh vẫn vậy không muốn bị anh ôm dứt khoát trả lời
"Không, buông ra"
Tôn Yên Thần đột nhiên cất tiếng nhẹ nhàng như lời hát ru
" Em có nhớ lúc nhỏ mình từng cứu một thằng nhóc bị bọn bắt cóc đuổi đến một thân đày máu kiệt sức ngã lăn xuống núi không?"
Tiểu Anh nghe anh hỏi hành động dãy giụa cũng dừng lại, chìm đắm vào đáp án của câu hỏi đó, cô đương nhiên nhớ, hơn nữa còn nhớ rất kĩ, chỉ là làm sao anh biết được?
Cô đột nhiên nghĩ tới khả năng anh là cậu bé năm đó? cũng vì cái đáp án sinh động của câu hỏi đó mà cô quên cả dãy giụa
Thấy cô không còn muốn phản kháng anh liền hiểu rằng cô đã nhớ ra rồi, tay cũng buông lỏng một vòng, miệng anh nhẹ nhàng khép mở
"Đứa bé đó đã từng hứa quay lại cưới em, cho em một cuộc sống thực tốt đẹp, em vẫn còn nhớ lời hứa đó chứ? chắc em đã đợi rất lâu nhỉ? Mà đứa bé kia cũng vậy, nó đợi bản thân mình lớn, đủ lớn rồi sẽ tìm lại cô bé từng cứu nó để thực hiện lời hứa"
"Nhưng mà cái đứa bé này, lại thật ngu ngốc nhìn không ra cô bé năm đó, chỉ châm châm vào sợi dây chuyền trên cổ của bé mà nhận người"
"Kết quả, em biết gì không? Nó nhận nhầm người rồi, nó lại xem em gái nuôi của cô bé đó thành người cứu mình, một mực yêu thương"
"Anh lại không hiểu ông trời sao lại ưu ái cho thằng nhóc ngu ngốc kia như vậy, để cho cô bé cứu nó một lần nữa đến bênh nó, yêu quý nó"
"Nhưng mà thằng nhóc đó lại ngu ngốc thêm một lần nữa, vì cái người mà nó nhận nhầm rồi hành hạ cô bé đó đến thương tích đầy mình, tâm can tan vỡ"
"Cuối cùng quả báo của thằng nhóc đó đến rồi, cô bé yêu nó vì cái sự tàn nhẫn ngu ngốc của nó mà rời đi"
"Sau đó nó lại phát hiện ra tâm mình bị cô nhóc đáng thương đó câu đi rồi, bây giờ nó phải chạy đến tìm cô ấy về"
"Bây giờ nó đã thật sự rất rất hối hận rồi, em nghĩ cô bé đó có thể tha thứ cho nó không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.