Chương 96: Tự giết tâm mình
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
Từ ngày tin tức chấn động kia lan truyền ra cũng đã được 3 ngày, Phương Tiểu Anh mỗi ngày trôi qua đều như thường ngày chỉ khác là cô được người ta chào đón hơn.
Tiểu Anh tiến vào công ty ai nhìn thấy cô đều vui vẻ chào hỏi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phương Tiểu Anh hiện tại vừa là giám đốc Phương tài giỏi vừa là Tôn phu nhân quyền quý bọn họ nhất định phải có thái độ thực tốt với cô
Tiểu Anh nhìn thấy cái này, cũng gật đầu chào lại.
Trên đường đi cô nhìn thấy Thương Thụy Mặc, hai mắt cô mở to hơn một chút muốn tiến đến nói chuyện với anh nhưng anh lại xoay lưng rời đi tránh mặt cô.
Tiểu Anh không hiểu anh vì có gì lại tránh cô như tránh tà vậy. Từ ngày tin tức lần kia nổ, anh liền như thế, làm cô lo lắng.
Anh như vậy là do năm đó anh có bằng chứng nhưng không minh oan cho cô sao?
Nghĩ đến đây cô liền đuổi theo Thương Thụy Mặc.
Cái đó cô cũng không giận, không trách anh, anh đâu có nghĩa vụ phải minh oan cho cô, năm đó do cô ngốc nghếch nghĩ chuyện không thấu, mới dễ dàng bị lừa như vậy đều do cô không trách ai được.
"Thụy Mặc" Cô gọi với theo anh, nhưng bước chân anh càng gấp gáp trốn vào trong thang máy.
Tiểu Anh chạy có nhanh cũng không nhanh bằng cửa thanh máy, cô bất lực nhìn cánh cửa khép, thông qua khe cửa cô thấy ánh mắt của Thương Thụy Mặc, ánh mắt đau thương.
Thương Thụy Mặc đứng đó hai tay nắm chặt, nhìn thấy Tiểu Anh anh sẽ chịu không nổi cảm thấy có lỗi cảm thấy xót xa, chỉ có thể cách xa cô một chút như vậy mới làm anh có thể bớt đau.
Tiểu Anh đứng ở ngoài càng lo lắng hơn, cái thang máy này cô đi không được nó chỉ dành riêng cho tổng giám đốc.
Xoay người cô chạy qua cái thang máy khác, nhanh chóng ấn, rất nhanh đã chuyển cô đến nơi làm việc của anh.
Đến đây cô đã gặp được Phàm Phàm
" Phàm Phàm thông báo cho Thương tổng một tiếng tôi muốn gặp anh ấy" Tiểu Anh nhìn Phàm Phàm lời nói có chút khẩn trương
"Để làm gì ạ?" Phàm Phàm đứng lên chuyên nghiệp hỏi lại Tiểu Anh
"Tôi có việc" Tiểu Anh suy nghĩ một tí, thật ra cô cũng không có gì liên quan công việc tìm anh, chỉ là cô lo cho anh.
"Được" Phàm Phàm đáp một câu xoay lưng bước đến phòng làm việc của anh, thông báo
Thương Thụy Mặc nghe được càng rối, tay cầm bút có chút run run, anh không muốn gặp cô, nhưng mà.... anh thở hắc ra một hơi nhưng mà trước sau cũng phải đối mặt, thôi thì gặp sớm một chút đi.
"Cho cô ấy vào đi" Anh trầm tĩnh lên tiếng, không còn bối rối
"Vâng" Phàm Phàm cúi đầu nhận lệnh, đi ra thông báo cho Tiểu Anh.
Phàm Phàm nhìn theo bóng lưng của Tiểu Anh lòng lại có chút lo, Thương Thụy Mặc vẫn luôn quan tâm Tiểu Anh, ngày nào cũng sẽ muốn gặp cô, nhìn cô.
Nhưng mấy ngày gần đây cô thấy Thụy Mặc cứ như người mất hồn, lại còn tự tăng ca, có những đêm làm đến sáng, giống như muốn dùng công việc quên đi cái gì đó, mà khi nhìn thấy Tiểu Anh anh càng thêm cuống quých, chạy trốn Tiểu Anh, Phàm Phàm cảm nhận rõ ràng được sự khó xử của Thụy Mặc, chắc chắn có chuyện xảy ra rồi.
Tiểu Anh tiến vào phòng ngồi trước mặt của Thụy Mặc, nhìn anh không biết mở miệng từ đâu, mà Thương Thụy Mặc cũng không nói gì, không gian yên tĩnh làm ta có chút bí bách.
"Thụy Mặc, những ngày này anh bị làm sao vậy? Có chuyện gì với anh sao?" Tiểu Anh quyết định lên tiếng phá vỡ không gian khó chịu này.
Thương Thụy Mặc vẫn im lặng, sau đó hít sâu một cái chậm chậm nói ra
"Tiểu Anh, anh thật xin lỗi em, chuyện năm đó rõ ràng anh có cơ hội giúp em, nhưng anh... lại nhìn em chịu khổ, chỉ vì chỉ vì anh muốn em và Tôn Yên Thần ly hôn, anh xin lỗi em" giọng anh nghẹn ngào có lỗi
"Anh không có lỗi, chuyện đó không trách anh được, anh đâu có nghĩa vụ phải giúp em"
Tiểu Anh nhìn anh lắc đầu nhẹ nhàng trả lời, anh thật sự không có lỗi.
"Không! anh..." Thụy Mặc vẫn muốn trách móc bản thân nhưng Tiểu Anh đã lên tiếng cắt đứt
"Thụy Mặc, anh đừng như vậy, em nói rồi, anh không có lỗi, không hề có lỗi"
Thụy Mặc nhìn cô nhíu chặt mày, anh thật sự không có lỗi sao? Không! anh có, chỉ là Tiểu Anh quá bao dung, không oán anh.
Cô vẫn như thế, vẫn thiện lương, dịu dàng. Anh lại chịu không được muốn có được cô, nhưng làm sao bây giờ, cô không còn là của anh nữa, nghĩ đến đây anh lại yếu đuối trong tâm.
Đột nhiên anh muốn....tự giết tâm mình chết rồi thì sẽ không biết đau nữa
"Tiểu Anh, anh yêu em" Anh đứng lên tiến đến chỗ Tiểu Anh ôm cô
Tiểu Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, từ trước đến nay Thụy Mặc đối với cô chưa bao giờ xổ sàng như thế, đến một cái nắm tay còn dè chừng, lần này lại chủ động ôm cô, hơn nữa còn đang trong cái hoàn cảnh khó xử này tỏ bày tình cảm, làm cô thật lúng túng.
Tay cô đặt trên vai anh, nhẹ đẩy.
"Thụy Mặc..." Cô kêu anh một tiếng muốn anh hoàn tĩnh lại
"Anh yêu em, em có yêu anh không?" Thương Thụy Mặc đột nhiên nói, ánh mắt nhìn cô hy vọng, hòa vào đó đau thương, anh vốn biết câu trả lời rồi.
"Thụy Mặc, em xin lỗi, em không có tình cảm với anh" Tiểu Anh nhìn thấy đôi mắt đó của anh, xót thương cho anh, cô biết rõ anh yêu cô, nhưng tâm của cô đã bị người khác mang đi rồi.
"Một chút cũng không có sao? chỉ một chút cũng không có sao?" Anh nắm lấy vai thêm chặt, vẫn cứ mong chờ
"Không có" Tiểu Anh lắc đầu, cô đã không thể yêu anh thì tốt nhất nên thẳng thắn thừa nhận, như vậy có lẽ sẽ tốt cho anh hơn.
Thụy Mặc cười chua chắt, nước ngập ở khóe mắt nhưng cũng không khóc, anh cười ngây dại, anh biết rõ biết rõ câu trả lời sẽ là như thế, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói, để anh triệt để hết mộng tưởng, chỉ có như vậy anh mới nhẹ được lòng.
"Ừm, anh biết rồi" Tay anh thay đổi vị trí, đặt trên đầu cô xoa xoa.
"Chúng ta vẫn sẽ là bạn, là tri kỉ có được không?" Anh cười tươi nhìn cô giấu đi sự mất mát tột cùng trong tim.
"Được" Cô gật đầu.
Thụy Mặc lại nhìn cô, nhìn thật lâu, mắt anh toàn là hình ảnh của cô.
Sau đó, anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán của cô, giọt nước mắt của anh cũng vừa vặn rơi xuống, nụ hôn này là lời tạm biết với cô, giọt nước mắt này là lời vĩnh biệt đoạn tình cảm của chính mình.
Sau này anh sẽ là người anh trai, người tri kỉ bảo vệ cô, anh sẽ khép lại đoạn tình cảm này, không mơ mộng nữa, một lòng chúc phúc cho cô và Tôn Yên Thần, anh biết rõ người trong lòng Tiểu Anh là Tôn Yên Thần mà người trong lòng Tôn Yên Thần cũng chính là Tiểu Anh, giữa hai người lại có một Tiểu Bảo đáng yêu, tình cảm đẹp như vậy, anh đương nhiên cảm thấy hạnh phúc thay Tiểu Anh rồi.
"Cô gái nhỏ, chúc em hạnh phúc" Thụy Mặc nói nhỏ nhẹ như nước, làm người ta ấm lòng.
Tiểu Anh hiểu nụ hôn của anh có ý nghĩa gì, một nụ hôn tạm biệt, một nụ hôn chúc phúc.
"Nhất định" Tiểu Anh nở nụ cười tươi tiếp nhận câu chúc của anh.
Hai người đều cười, nụ cười giữa những người bạn tri âm tri kỉ.
Mà đoạn tình cảm của Thương Thụy Mặc dành cho Tiểu Anh cũng được anh gắp lại, cất đi. Cứ xem như đây là cột mốc sâu sắc đáng nhớ nhất đời của anh đi.
Tiểu Anh tiến vào công ty ai nhìn thấy cô đều vui vẻ chào hỏi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phương Tiểu Anh hiện tại vừa là giám đốc Phương tài giỏi vừa là Tôn phu nhân quyền quý bọn họ nhất định phải có thái độ thực tốt với cô
Tiểu Anh nhìn thấy cái này, cũng gật đầu chào lại.
Trên đường đi cô nhìn thấy Thương Thụy Mặc, hai mắt cô mở to hơn một chút muốn tiến đến nói chuyện với anh nhưng anh lại xoay lưng rời đi tránh mặt cô.
Tiểu Anh không hiểu anh vì có gì lại tránh cô như tránh tà vậy. Từ ngày tin tức lần kia nổ, anh liền như thế, làm cô lo lắng.
Anh như vậy là do năm đó anh có bằng chứng nhưng không minh oan cho cô sao?
Nghĩ đến đây cô liền đuổi theo Thương Thụy Mặc.
Cái đó cô cũng không giận, không trách anh, anh đâu có nghĩa vụ phải minh oan cho cô, năm đó do cô ngốc nghếch nghĩ chuyện không thấu, mới dễ dàng bị lừa như vậy đều do cô không trách ai được.
"Thụy Mặc" Cô gọi với theo anh, nhưng bước chân anh càng gấp gáp trốn vào trong thang máy.
Tiểu Anh chạy có nhanh cũng không nhanh bằng cửa thanh máy, cô bất lực nhìn cánh cửa khép, thông qua khe cửa cô thấy ánh mắt của Thương Thụy Mặc, ánh mắt đau thương.
Thương Thụy Mặc đứng đó hai tay nắm chặt, nhìn thấy Tiểu Anh anh sẽ chịu không nổi cảm thấy có lỗi cảm thấy xót xa, chỉ có thể cách xa cô một chút như vậy mới làm anh có thể bớt đau.
Tiểu Anh đứng ở ngoài càng lo lắng hơn, cái thang máy này cô đi không được nó chỉ dành riêng cho tổng giám đốc.
Xoay người cô chạy qua cái thang máy khác, nhanh chóng ấn, rất nhanh đã chuyển cô đến nơi làm việc của anh.
Đến đây cô đã gặp được Phàm Phàm
" Phàm Phàm thông báo cho Thương tổng một tiếng tôi muốn gặp anh ấy" Tiểu Anh nhìn Phàm Phàm lời nói có chút khẩn trương
"Để làm gì ạ?" Phàm Phàm đứng lên chuyên nghiệp hỏi lại Tiểu Anh
"Tôi có việc" Tiểu Anh suy nghĩ một tí, thật ra cô cũng không có gì liên quan công việc tìm anh, chỉ là cô lo cho anh.
"Được" Phàm Phàm đáp một câu xoay lưng bước đến phòng làm việc của anh, thông báo
Thương Thụy Mặc nghe được càng rối, tay cầm bút có chút run run, anh không muốn gặp cô, nhưng mà.... anh thở hắc ra một hơi nhưng mà trước sau cũng phải đối mặt, thôi thì gặp sớm một chút đi.
"Cho cô ấy vào đi" Anh trầm tĩnh lên tiếng, không còn bối rối
"Vâng" Phàm Phàm cúi đầu nhận lệnh, đi ra thông báo cho Tiểu Anh.
Phàm Phàm nhìn theo bóng lưng của Tiểu Anh lòng lại có chút lo, Thương Thụy Mặc vẫn luôn quan tâm Tiểu Anh, ngày nào cũng sẽ muốn gặp cô, nhìn cô.
Nhưng mấy ngày gần đây cô thấy Thụy Mặc cứ như người mất hồn, lại còn tự tăng ca, có những đêm làm đến sáng, giống như muốn dùng công việc quên đi cái gì đó, mà khi nhìn thấy Tiểu Anh anh càng thêm cuống quých, chạy trốn Tiểu Anh, Phàm Phàm cảm nhận rõ ràng được sự khó xử của Thụy Mặc, chắc chắn có chuyện xảy ra rồi.
Tiểu Anh tiến vào phòng ngồi trước mặt của Thụy Mặc, nhìn anh không biết mở miệng từ đâu, mà Thương Thụy Mặc cũng không nói gì, không gian yên tĩnh làm ta có chút bí bách.
"Thụy Mặc, những ngày này anh bị làm sao vậy? Có chuyện gì với anh sao?" Tiểu Anh quyết định lên tiếng phá vỡ không gian khó chịu này.
Thương Thụy Mặc vẫn im lặng, sau đó hít sâu một cái chậm chậm nói ra
"Tiểu Anh, anh thật xin lỗi em, chuyện năm đó rõ ràng anh có cơ hội giúp em, nhưng anh... lại nhìn em chịu khổ, chỉ vì chỉ vì anh muốn em và Tôn Yên Thần ly hôn, anh xin lỗi em" giọng anh nghẹn ngào có lỗi
"Anh không có lỗi, chuyện đó không trách anh được, anh đâu có nghĩa vụ phải giúp em"
Tiểu Anh nhìn anh lắc đầu nhẹ nhàng trả lời, anh thật sự không có lỗi.
"Không! anh..." Thụy Mặc vẫn muốn trách móc bản thân nhưng Tiểu Anh đã lên tiếng cắt đứt
"Thụy Mặc, anh đừng như vậy, em nói rồi, anh không có lỗi, không hề có lỗi"
Thụy Mặc nhìn cô nhíu chặt mày, anh thật sự không có lỗi sao? Không! anh có, chỉ là Tiểu Anh quá bao dung, không oán anh.
Cô vẫn như thế, vẫn thiện lương, dịu dàng. Anh lại chịu không được muốn có được cô, nhưng làm sao bây giờ, cô không còn là của anh nữa, nghĩ đến đây anh lại yếu đuối trong tâm.
Đột nhiên anh muốn....tự giết tâm mình chết rồi thì sẽ không biết đau nữa
"Tiểu Anh, anh yêu em" Anh đứng lên tiến đến chỗ Tiểu Anh ôm cô
Tiểu Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, từ trước đến nay Thụy Mặc đối với cô chưa bao giờ xổ sàng như thế, đến một cái nắm tay còn dè chừng, lần này lại chủ động ôm cô, hơn nữa còn đang trong cái hoàn cảnh khó xử này tỏ bày tình cảm, làm cô thật lúng túng.
Tay cô đặt trên vai anh, nhẹ đẩy.
"Thụy Mặc..." Cô kêu anh một tiếng muốn anh hoàn tĩnh lại
"Anh yêu em, em có yêu anh không?" Thương Thụy Mặc đột nhiên nói, ánh mắt nhìn cô hy vọng, hòa vào đó đau thương, anh vốn biết câu trả lời rồi.
"Thụy Mặc, em xin lỗi, em không có tình cảm với anh" Tiểu Anh nhìn thấy đôi mắt đó của anh, xót thương cho anh, cô biết rõ anh yêu cô, nhưng tâm của cô đã bị người khác mang đi rồi.
"Một chút cũng không có sao? chỉ một chút cũng không có sao?" Anh nắm lấy vai thêm chặt, vẫn cứ mong chờ
"Không có" Tiểu Anh lắc đầu, cô đã không thể yêu anh thì tốt nhất nên thẳng thắn thừa nhận, như vậy có lẽ sẽ tốt cho anh hơn.
Thụy Mặc cười chua chắt, nước ngập ở khóe mắt nhưng cũng không khóc, anh cười ngây dại, anh biết rõ biết rõ câu trả lời sẽ là như thế, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô nói, để anh triệt để hết mộng tưởng, chỉ có như vậy anh mới nhẹ được lòng.
"Ừm, anh biết rồi" Tay anh thay đổi vị trí, đặt trên đầu cô xoa xoa.
"Chúng ta vẫn sẽ là bạn, là tri kỉ có được không?" Anh cười tươi nhìn cô giấu đi sự mất mát tột cùng trong tim.
"Được" Cô gật đầu.
Thụy Mặc lại nhìn cô, nhìn thật lâu, mắt anh toàn là hình ảnh của cô.
Sau đó, anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán của cô, giọt nước mắt của anh cũng vừa vặn rơi xuống, nụ hôn này là lời tạm biết với cô, giọt nước mắt này là lời vĩnh biệt đoạn tình cảm của chính mình.
Sau này anh sẽ là người anh trai, người tri kỉ bảo vệ cô, anh sẽ khép lại đoạn tình cảm này, không mơ mộng nữa, một lòng chúc phúc cho cô và Tôn Yên Thần, anh biết rõ người trong lòng Tiểu Anh là Tôn Yên Thần mà người trong lòng Tôn Yên Thần cũng chính là Tiểu Anh, giữa hai người lại có một Tiểu Bảo đáng yêu, tình cảm đẹp như vậy, anh đương nhiên cảm thấy hạnh phúc thay Tiểu Anh rồi.
"Cô gái nhỏ, chúc em hạnh phúc" Thụy Mặc nói nhỏ nhẹ như nước, làm người ta ấm lòng.
Tiểu Anh hiểu nụ hôn của anh có ý nghĩa gì, một nụ hôn tạm biệt, một nụ hôn chúc phúc.
"Nhất định" Tiểu Anh nở nụ cười tươi tiếp nhận câu chúc của anh.
Hai người đều cười, nụ cười giữa những người bạn tri âm tri kỉ.
Mà đoạn tình cảm của Thương Thụy Mặc dành cho Tiểu Anh cũng được anh gắp lại, cất đi. Cứ xem như đây là cột mốc sâu sắc đáng nhớ nhất đời của anh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.