Chương 40: Vết bỏng
Tô Thanh Thanh
31/03/2022
Buổi sáng Phương Tiểu Anh đang nấu buổi sáng dưới bếp, Phương Linh Linh nhìn thấy liền chạy tới
Thấy Phương Linh Linh đi đến cô cũng không nói gì, chăm chú vào công việc của bản thân
Cô ta cứ ngó tới ngó lui hỏi không ngừng
"Chị hai nấu cái gì thơm thế?" tiếng chị hai nghe ngọt làm sao
Phương Tiểu Anh im lặng không trả lời
"Chị hai dạy em nấu đi được không?"
Phương Tiểu Anh vẫn không trả lời
"Chị hai không nói chuyện với em thì đừng có trách em đó nha" cô ta kề sát vào tai cô âm thanh mang theo sát khí,
cô vẫn mặc kệ cô ta
"Cho em nấu với, chỉ em nấu đi mà"
cô ta giật lấy cái muôi trong tay cô, tự biên tự diễn múa may quay cuồng, tay va vào nầu súp đang sôi bên cạnh
"Ào, ầm" toàn bộ canh nóng đều đổ xuống, trúng lên người cô và cô ta để lại vết bỏng,
"Aaaaaaa, chị hai không cho em nấu cũng đừng tàn nhẫn với em như vậy mà"
một trận ồn ào này truyền đến tai Tôn Yên Thần khiến anh chạy xuống thấy được cảnh này,
anh tiến đến chỗ Phương Linh Linh kéo cô ta qua một bên, nhẹ nhàng hỏi thăm
"Làm sao vậy, có bị thương ở đâu không hả?" nhìn anh cuống cuồng Phương Tiểu Anh lại đau lòng, nhìn xem đó có phải là hạnh phúc mà cô cả đời tìm kiếm không?
Giấu đi cái tay bị bỏng hết một mảng lớn của bản thân, cô quay xuống thu dọn
trên đầu truyền tiếng nói nũng nịu của Phương Linh Linh
"Em xin lỗi, là em không tốt lúc nãy là em muốn giúp chị nấu đồ ăn sáng không ngờ lại thành ra như vậy?"
"Không quan tâm cô ta, em có sao không?"
"Em không sao, chỉ có bàn tay này" cô ta xòe bàn tay phỏng hết hai ngón cho anh xem, vết thương này đối với cô ta là bự bằng cái bánh xe bò rồi.
"Anh đưa em đi bệnh viện ngay"
Thay đổi sắc mặt ánh mắt trở nên rét lạnh Tôn Yên Thần nhìn qua Phương Tiểu Anh tức giận quát lớn
"Cô đúng là ác độc, Linh Linh có ý tốt muốn giúp cô lại làm ra loại hành động này, đúng là ác độc hơn loài rắn rết"
"Đợi tôi trở về liền xử lý cô"
Để lại lời cảnh cáo sau đó Tôn Yên Thần quay lưng ôm lấy Phương Linh Linh rời đi
Nhìn theo bóng lưng hai người họ Linh Linh nở nụ cười nhạt, trong lòng cũng không có đau đớn gì, cô quá quen rồi.
dọn dẹp xong đống hổn loạn này cô quay trở lại phòng lấy cái vali rời đi, còn bỏ lại một tờ giấy ly hôn cho anh
vali này cô đã chuẩn bị từ tối hôm qua, Phương Linh Linh về rồi cô không cần ở đây làm gì nữa,
chỉ đợi một đạo thánh chỉ biến cô và anh thật sự là người dưng của nhau.
Bước ra đến cửa cổng cô xoay đầu nhìn lại căn nhà mà không phải nhà đó, trong lòng có chút tiếc nuối lại có chút đau thương, thở dài một cái sau đó cô bước đi thật nhanh lên chiếc taxi rời đi.
"Reng reng" Tô Thanh Thanh đang thảnh thơi nằm xem phim ăn bim bim nghe thấy có tiếng chuông cửa liền bật đầu ngồi dậy,
trong lòng thầm mắng mới sáng sớm mà kẻ nào lại kiếm bà đây sớm thế,
Mở cửa ra thấy Phương Tiểu Anh, Tô Thanh Thanh liền thay đổi vẻ mặt
"Tiểu Bảo Bối của tớ, aaa sao lại đến đây vậy, mau vào nhà"
Tô Thanh Thanh vừa thấy Phương Tiểu Anh đã hớn hở kéo cô vào nhà,
Kéo cô một mạch vào đến cái ghế trong nhà để cô ngồi xuống
Tiểu Anh đến Thanh Thanh thực vui mừng nha, từ lần nói chuyện hôm trước đến giờ cũng không gặp lại, bây giờ cô lại chạy tới đây, là cơn gió nào thổi tới vậy?
Nhưng mà hình như có gì đó không đúng, sao Tiểu Bảo Bối của cô lại buồn rầu vậy?
"Cậu sao vậy? Sao lại đến đây còn mang theo cái vali to thế kia"
"Thanh Thanh....aaaa huhu" vừa tìm thấy chỗ dựa Tiểu Anh đã chịu không nổi liền khóc như một đứa trẻ,
"Ngoan, ngoan mình ở đây, cứ khóc đi" Thanh Thanh vuốt vuốt lưng của Tiểu Anh trấn an, trong lòng không khỏi lo lắng,
Vuốt một hồi lại vuốt trúng vết bỏng của Tiểu Anh khiến cô kêu lên một tiếng "ách"
Tô Thanh Thanh vạch tay áo Tiểu Anh lên, vừa nhìn thấy vết bỏng trên tay bảo bối của mình Thanh Thanh liền tức đến xanh mặt, chạy thật nhanh đi lấy hộp y tế về băng bó vết thương cho Tiểu Anh
"Là ai làm cậu thành thế này?" Tô Thanh Thanh nếu biết được ai làm sẽ xé xác kẻ đó ra
"Là mình không cẩn thẩn" Tiểu Anh không muốn Thanh Thanh lo lắng, đành nói như thế
"Ách, sao cậu lại làm mạnh như vậy?"
Tô Thanh Thanh ấn vào vết thương một cái làm Tiểu Anh kêu đau
"Nói dối! ai làm, nói cho tớ biết" Tô Thanh Thanh giống như đang nạt trẻ con
"Là Phương Linh Linh" Tiểu Anh biết không giấu được cô ấy liền khai ra,
Làm xong bước sơ cứu cuối cùng Tô Thanh Thanh cũng đóng lại hộp y tế
"Cô ta về rồi?"
Tô Thanh Thanh cũng biết Phương Linh Linh, cô không có ưa, cô ta từng bị cô đấm cho sưng mặt vì cái tội dám mắng Tiểu Anh là đồ không cha không mẹ,
mà cái đoạn tình cảm thấm thiết của cô ta với Tôn Ôn Thần cô cũng biết.
"ừm, cho tớ ở đây vài hôm được không?" Phương Tiểu Anh dựa đầu vào vai Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi,
hỏi vậy thôi, cô biết câu trả lời chắc chắn là đồng ý
"Đương nhiên là được rồi, cho cậu ở cả đời cũng được" Tô Thanh Thanh lấy tay choàng qua vai Tiểu Anh ôm cô vào lòng, ấm áp trả lời
Phương Tiểu Anh hai mắt ươn ướt nhìn Tô Thanh Thanh nói
"Chỉ có cậu là tốt với tớ"
Thanh Thanh lấy tay búng trán Phương Tiểu Anh một cái, điệu bộ hết sức vui vẻ chữi yêu cô một câu
"Đồ ngốc nhà cậu"
Hai cô gái cứ ôm nhau luyên thuyên hết nữa ngày.
Thấy Phương Linh Linh đi đến cô cũng không nói gì, chăm chú vào công việc của bản thân
Cô ta cứ ngó tới ngó lui hỏi không ngừng
"Chị hai nấu cái gì thơm thế?" tiếng chị hai nghe ngọt làm sao
Phương Tiểu Anh im lặng không trả lời
"Chị hai dạy em nấu đi được không?"
Phương Tiểu Anh vẫn không trả lời
"Chị hai không nói chuyện với em thì đừng có trách em đó nha" cô ta kề sát vào tai cô âm thanh mang theo sát khí,
cô vẫn mặc kệ cô ta
"Cho em nấu với, chỉ em nấu đi mà"
cô ta giật lấy cái muôi trong tay cô, tự biên tự diễn múa may quay cuồng, tay va vào nầu súp đang sôi bên cạnh
"Ào, ầm" toàn bộ canh nóng đều đổ xuống, trúng lên người cô và cô ta để lại vết bỏng,
"Aaaaaaa, chị hai không cho em nấu cũng đừng tàn nhẫn với em như vậy mà"
một trận ồn ào này truyền đến tai Tôn Yên Thần khiến anh chạy xuống thấy được cảnh này,
anh tiến đến chỗ Phương Linh Linh kéo cô ta qua một bên, nhẹ nhàng hỏi thăm
"Làm sao vậy, có bị thương ở đâu không hả?" nhìn anh cuống cuồng Phương Tiểu Anh lại đau lòng, nhìn xem đó có phải là hạnh phúc mà cô cả đời tìm kiếm không?
Giấu đi cái tay bị bỏng hết một mảng lớn của bản thân, cô quay xuống thu dọn
trên đầu truyền tiếng nói nũng nịu của Phương Linh Linh
"Em xin lỗi, là em không tốt lúc nãy là em muốn giúp chị nấu đồ ăn sáng không ngờ lại thành ra như vậy?"
"Không quan tâm cô ta, em có sao không?"
"Em không sao, chỉ có bàn tay này" cô ta xòe bàn tay phỏng hết hai ngón cho anh xem, vết thương này đối với cô ta là bự bằng cái bánh xe bò rồi.
"Anh đưa em đi bệnh viện ngay"
Thay đổi sắc mặt ánh mắt trở nên rét lạnh Tôn Yên Thần nhìn qua Phương Tiểu Anh tức giận quát lớn
"Cô đúng là ác độc, Linh Linh có ý tốt muốn giúp cô lại làm ra loại hành động này, đúng là ác độc hơn loài rắn rết"
"Đợi tôi trở về liền xử lý cô"
Để lại lời cảnh cáo sau đó Tôn Yên Thần quay lưng ôm lấy Phương Linh Linh rời đi
Nhìn theo bóng lưng hai người họ Linh Linh nở nụ cười nhạt, trong lòng cũng không có đau đớn gì, cô quá quen rồi.
dọn dẹp xong đống hổn loạn này cô quay trở lại phòng lấy cái vali rời đi, còn bỏ lại một tờ giấy ly hôn cho anh
vali này cô đã chuẩn bị từ tối hôm qua, Phương Linh Linh về rồi cô không cần ở đây làm gì nữa,
chỉ đợi một đạo thánh chỉ biến cô và anh thật sự là người dưng của nhau.
Bước ra đến cửa cổng cô xoay đầu nhìn lại căn nhà mà không phải nhà đó, trong lòng có chút tiếc nuối lại có chút đau thương, thở dài một cái sau đó cô bước đi thật nhanh lên chiếc taxi rời đi.
"Reng reng" Tô Thanh Thanh đang thảnh thơi nằm xem phim ăn bim bim nghe thấy có tiếng chuông cửa liền bật đầu ngồi dậy,
trong lòng thầm mắng mới sáng sớm mà kẻ nào lại kiếm bà đây sớm thế,
Mở cửa ra thấy Phương Tiểu Anh, Tô Thanh Thanh liền thay đổi vẻ mặt
"Tiểu Bảo Bối của tớ, aaa sao lại đến đây vậy, mau vào nhà"
Tô Thanh Thanh vừa thấy Phương Tiểu Anh đã hớn hở kéo cô vào nhà,
Kéo cô một mạch vào đến cái ghế trong nhà để cô ngồi xuống
Tiểu Anh đến Thanh Thanh thực vui mừng nha, từ lần nói chuyện hôm trước đến giờ cũng không gặp lại, bây giờ cô lại chạy tới đây, là cơn gió nào thổi tới vậy?
Nhưng mà hình như có gì đó không đúng, sao Tiểu Bảo Bối của cô lại buồn rầu vậy?
"Cậu sao vậy? Sao lại đến đây còn mang theo cái vali to thế kia"
"Thanh Thanh....aaaa huhu" vừa tìm thấy chỗ dựa Tiểu Anh đã chịu không nổi liền khóc như một đứa trẻ,
"Ngoan, ngoan mình ở đây, cứ khóc đi" Thanh Thanh vuốt vuốt lưng của Tiểu Anh trấn an, trong lòng không khỏi lo lắng,
Vuốt một hồi lại vuốt trúng vết bỏng của Tiểu Anh khiến cô kêu lên một tiếng "ách"
Tô Thanh Thanh vạch tay áo Tiểu Anh lên, vừa nhìn thấy vết bỏng trên tay bảo bối của mình Thanh Thanh liền tức đến xanh mặt, chạy thật nhanh đi lấy hộp y tế về băng bó vết thương cho Tiểu Anh
"Là ai làm cậu thành thế này?" Tô Thanh Thanh nếu biết được ai làm sẽ xé xác kẻ đó ra
"Là mình không cẩn thẩn" Tiểu Anh không muốn Thanh Thanh lo lắng, đành nói như thế
"Ách, sao cậu lại làm mạnh như vậy?"
Tô Thanh Thanh ấn vào vết thương một cái làm Tiểu Anh kêu đau
"Nói dối! ai làm, nói cho tớ biết" Tô Thanh Thanh giống như đang nạt trẻ con
"Là Phương Linh Linh" Tiểu Anh biết không giấu được cô ấy liền khai ra,
Làm xong bước sơ cứu cuối cùng Tô Thanh Thanh cũng đóng lại hộp y tế
"Cô ta về rồi?"
Tô Thanh Thanh cũng biết Phương Linh Linh, cô không có ưa, cô ta từng bị cô đấm cho sưng mặt vì cái tội dám mắng Tiểu Anh là đồ không cha không mẹ,
mà cái đoạn tình cảm thấm thiết của cô ta với Tôn Ôn Thần cô cũng biết.
"ừm, cho tớ ở đây vài hôm được không?" Phương Tiểu Anh dựa đầu vào vai Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng hỏi,
hỏi vậy thôi, cô biết câu trả lời chắc chắn là đồng ý
"Đương nhiên là được rồi, cho cậu ở cả đời cũng được" Tô Thanh Thanh lấy tay choàng qua vai Tiểu Anh ôm cô vào lòng, ấm áp trả lời
Phương Tiểu Anh hai mắt ươn ướt nhìn Tô Thanh Thanh nói
"Chỉ có cậu là tốt với tớ"
Thanh Thanh lấy tay búng trán Phương Tiểu Anh một cái, điệu bộ hết sức vui vẻ chữi yêu cô một câu
"Đồ ngốc nhà cậu"
Hai cô gái cứ ôm nhau luyên thuyên hết nữa ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.